2.TK trao kỷ vật cho TV và dặn TV n~ chuyện sau này
-sau lời đề nghị thống thiết, K chủ động tiến xa hơn 1 bước khi mở ra và trao lại cho TV n~ kỉ niệm thiêng liêng và đẹp đẽ của mối tình giữa mình và KT. Chiếc thoa với bức tờ mây, Phím đàn với mảnh hương nguyền... vốn là kỉ vật riêng của Thúy Kiều, kỉ vật ấy có ý nghĩa tượng trưng cho hạnh phúc của nàng. Bây giờ, những kỉ vật thiêng liêng ấy, nàng phải trao cho em, không còn là của riêng của nàng nữa mà đã trở thành của chung của cả ba người. Đau xót làm sao khi buộc phải cắt đứt tình riêng của mình ra thành của chung! Biết vậy nhưng Thúy Kiều cũng đã trao cho em với tất cả tấm lòng tin cậy của tình ruột thịt, với tất cả sự thiêng liêng của tình yêu với chàng Kim. Sau đó, K còn muốn gắn gửi V sau này: "Mai sau dù có bao h... cho ng thác oan"
K Tiếp tục chìm đắm trong n~ mâu thuãn tâm lý phức tạp. Kỷ vật đã trao cho V nên duyên vck nhưng linh hồn K vẫn còn vương chặt vs những kỷ vật ấy. Đây cũng có thể hiểu là mâu thuẫn giữa lí trí và tình cảm. Về lí trí, Kiều muốn Kim Trọng hạnh phúc nên gá nghĩa Thuý Vân cho chàng; nhưng về tình, tình yêu của Kim - Kiều quá sâu nặng nên Kiều không thể trao đi, dù là trao cho em mình. Tình yêu sâu nặng mà vẫn phải "trao duyên" chứng tỏ rằng Kiều là người trọng tình yêu và vì tình yêu, Kiều đặt hạnh phúc của người yêu lên trên hết. Đó là biểu hiện của một tình yêu đích thực, của tấm lòng vị tha, hi sinh cao cả.
– Van nài em nhận lời trao duyên, mục đích đã đạt được nhưng đến đây, tâm trạng đau đớn của K lại bùng lên mãnh liệt. Nàng cảm thấy như mình là kẻ "mất người", khi hạnh phúc, tình yêu không còn, cuộc sống đối với Kiều cũng trở nên vô nghĩa, nàng tự thấy mình là “người mệnh bạc”, đau đớn nghĩ đến cái chết: “Dù em nên vợ nên chồng... Rảy xin chén nước cho người thác oan.Về hình thức, vẫn là lời Kiều nói với em, nhưng ta nghe như Kiều đang thì thầm với chính mình, quên đi sự có mặt của em, lời Kiều như từ cõi xa xăm vọng về. Trao duyên, tình yêu tan vỡ, Kiều tưởng như mình đã chết, hồn bay vật vờ trong gió mà trở về gặp lại người yêu bằng linh hồn bất tử: “Trông ra ngọn cỏ lá cây…………chị về”.Lời Kiều là lời của một oan hồn khao khát nhận được sự đồng cảm nơi người còn sống: “Hồn còn mang nặng lời thề………cho người thác oan”.Chới với trước viễn cảnh tương lai, Kiều như nửa tỉnh, nửa mê; nửa như đang sống, nửa như người đã chết. Nói với em mà lời Kiều như phảng phất từ cõi bên kia đang vọng về. Hình ảnh thơ chập chờn, ma mị, mang không khí liêu trai (ngọn cỏ, lá cây, gió hiu hiu, hồn, dạ đài, hương khói, …) thể hiện sự cảm nhận của Kiều về số phận bi thảm của mình, qua đó cho thấy nỗi đau đớn trong lòng Kiều đang dâng cao tột độ.