Nk

hiih
 
Trang ChínhPortalLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
April 2024
MonTueWedThuFriSatSun
1234567
891011121314
15161718192021
22232425262728
2930     
CalendarCalendar
Latest topics
» ]\[ơi |\|gọn Gió Dừng Chân - t/g:Voldermort
HOÀNG TỬ ONLINE I_icon_minitimeby Voldermort Thu Dec 19, 2013 9:43 pm

» Tình yêu của gió
HOÀNG TỬ ONLINE I_icon_minitimeby Voldermort Thu Jun 14, 2012 5:04 pm

» Toàn bài trao duyên
HOÀNG TỬ ONLINE I_icon_minitimeby Voldermort Tue Apr 24, 2012 9:05 am

» Trao duyên 12 câu đầu
HOÀNG TỬ ONLINE I_icon_minitimeby Voldermort Tue Apr 24, 2012 9:05 am

» trao duyên (14 câu giữa)
HOÀNG TỬ ONLINE I_icon_minitimeby Voldermort Tue Apr 24, 2012 9:04 am

» Trao Duyên(8 câu cuối)
HOÀNG TỬ ONLINE I_icon_minitimeby Voldermort Tue Apr 24, 2012 9:00 am

» NT miêu tả tâm trạng ng` chinh phụ
HOÀNG TỬ ONLINE I_icon_minitimeby Voldermort Mon Apr 23, 2012 11:14 am

» Tỉnh cảnh lẻ loi của người chinh phụ(8 câu cuối)
HOÀNG TỬ ONLINE I_icon_minitimeby Voldermort Mon Apr 23, 2012 11:14 am

» Tỉnh cảnh lẻ loi của người chinh phụ(16 câu đầu)
HOÀNG TỬ ONLINE I_icon_minitimeby Voldermort Mon Apr 23, 2012 11:13 am

» 38 điều về kon zai
HOÀNG TỬ ONLINE I_icon_minitimeby Voldermort Wed Apr 11, 2012 8:28 am

» 7 cách chết pro + oai hùng nhất
HOÀNG TỬ ONLINE I_icon_minitimeby nguyentuong Wed Mar 21, 2012 1:44 pm

» Bình ngô đại cáo ( bài thơ )
HOÀNG TỬ ONLINE I_icon_minitimeby Voldermort Mon Mar 19, 2012 10:10 am

» Bạch đăng giang phú
HOÀNG TỬ ONLINE I_icon_minitimeby Voldermort Mon Mar 19, 2012 10:05 am

» òng y nước trong bài phú sông bạch đằng!
HOÀNG TỬ ONLINE I_icon_minitimeby Voldermort Mon Mar 19, 2012 9:41 am

» TƯ TƯỞNG NHÂN NGHĨA CỦA NGUYỄN TRÃI
HOÀNG TỬ ONLINE I_icon_minitimeby Voldermort Mon Mar 19, 2012 9:15 am

» PHân tích cả bài Bạch đằng giang phú
HOÀNG TỬ ONLINE I_icon_minitimeby Voldermort Mon Mar 19, 2012 9:10 am

» Bạch Đằng giang phú của Trương Hán Siêu
HOÀNG TỬ ONLINE I_icon_minitimeby Voldermort Mon Mar 19, 2012 9:09 am

» Thuyết minh về tác phẩm "Bình Ngô đại cáo" của Nguyễn Trãi
HOÀNG TỬ ONLINE I_icon_minitimeby Voldermort Mon Mar 19, 2012 9:08 am

» Thuyết minh về tác giả Nguyễn Trãi và tác phẩm “Bình Ngô đại cáo”
HOÀNG TỬ ONLINE I_icon_minitimeby Voldermort Mon Mar 19, 2012 9:08 am

» HOÀNG TỬ ONLINE
HOÀNG TỬ ONLINE I_icon_minitimeby Voldermort Mon Feb 28, 2011 9:01 pm


Share
 

 HOÀNG TỬ ONLINE

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Chuyển đến trang : 1, 2, 3  Next
Tác giảThông điệp
Voldermort
..Admin...
..Admin...
Voldermort

Giới tính Nam Tham gia : 22/12/2010
Tài Sản : 2098
Tổng Bài Gửi : 196
Thanks : 12
Tuổi : 28
Đến từ : Nơi ngọn gió bắt đầu
Status : Ta Là Siêu Nhân

HOÀNG TỬ ONLINE Empty
Bài gửiTiêu đề: HOÀNG TỬ ONLINE   HOÀNG TỬ ONLINE I_icon_minitimeSat Dec 25, 2010 3:00 pm

Gửi tặng tình yêu tương lai của em….
Khi bạn đọc câu chuyện này có nghĩa là bạn đã bước vào thế giới của Kawi – một thế giới mang phong cách của riêng tôi: cá tính, độc đáo và sáng tạo!
( có = Voldermort không ?)
Đời người có thể yêu rất nhiều….
Cũng có thể phải đau vì yêu rất nhiều….
Nhưng người ta vẫn cứ yêu….
Vì có tình yêu…
Mới có cuộc đời….
“Hoàng tử Online” là một câu chuyện về những con người….những cuộc đời…những số phận……Họ là những mảnh ghép vốn dĩ không liên quan với nhau, nhưng chính cuộc đời và duyên số đã tạo nên chất keo kết dính những mảng ghép này lại thành một bức tranh hoàn mỹ….Một bức tranh có đủ mọi màu sắc của của sống….Màu đỏ của tình yêu nồng cháy…Màu tím của sự thủy chung….Màu xanh của hy vọng….Màu vàng của hoàng kim….và tất nhiên sẽ không thiếu màu đen của đau khổ….
Hoàng tử là hình tượng đại diện cho sự hoàn hảo, tuyệt vời, đại diện cho những điều gì thuộc về mơ ước và khát khao….
Và người ta nghĩ rằng…
Hoàng tử không bao giờ có thật ????
Điều đó đúng hay sai ?????
Hãy cùng Kawi…
Bước vào thế giới của “Hoàng tử Online” để tìm câu trả lời……..
PHẦN 1: ĐI TÌM HOÀNG TỬ
Em đi tìm hoàng tử…
Trong cổ tích xa xưa…
Bằng khát vọng mong chờ….
Nhưng toàn là ảo ảnh…..

1/ 16 tuổi. Tôi ý thức được mình không đẹp. Thật đáng buồn vì điều đó. Nhưng không sao, theo như những gì mẹ tôi nói thì “hồng nhan thường bạc phận” ( mặc dù con bạn thân của tôi suốt ngày lại ca cẩm thời nay “hồng nhan là bạc triệu”) nên tôi cũng không mấy bận tâm về nhan sắc dưới mức bình thường của mình.
.
Tôi có một cái tên mà theo bản thân tôi tự nhận định thì nó khá ấn tượng : Trần Thanh Thanh. Thế nhưng lũ bạn ở trường chẳng bao giờ chịu gọi tôi bằng cái tên dễ mến ấy mà cứ luôn “gào thét” cái biệt danh mà tôi ghét nhất trần đời: Chảnh! Từ thưở cha sinh mẹ đẻ đến giờ đó là cái nick name mà tôi căm thù và dị ứng nhất. Mãi đến tận sau này tôi mới hiểu sơ sơ như thế nào là “chảnh” và vì sao người ta lại cứ gọi tôi là “chảnh”. Chắc hẳn điều này bắt nguồn từ việc tôi từ chối thẳng thửng lời mời đi ăn kem của một trong ba thằng hotboy của khối. Nhưng họ cũng vô lý thật. Cái gì tôi thích thì tôi mới làm. Còn cái gì tôi ghét thì có treo tôi lên cột điện tôi cũng không bao giờ làm. Đằng này cái thằng nhóc đấy chính là mẫu con trai mà tôi liệt vào danh sách “những XY sến” ( tức là những thằng con trai cứ tưởng mình là nhất, coi mình là trung tâm của thế giới, luôn làm những hành động không thể vô duyên hơn để người ta chú ý và bàn cãi) thì thử hỏi làm sao tôi đồng ý được. Cho dù hắn có đẹp trai lai láng như diễn viên Hàn và có một gia đình giàu sụ, giàu đến mức “nức đố đổ vách” thì đối với tôi cũng chỉ là thứ thùng rỗng kêu to mà thôi.
.
Ấy vậy mà chính tôi lại mâu thuẫn với bản thân mình. Khi mà tôi lại đang quyết tâm đeo đuổi một thằng nhóc cũng thuộc dạng hotboy khác trong trường. Nếu bạn hỏi 10 người bạn của tôi về việc này thì phải đến…11 đứa phán thẳng vào mặt bạn một câu: Con đó bị khùng! Có lẽ là họ đúng. Vì cái thằng nhóc mà tôi thích nằm trong topten từ dưới đếm lên của trường về khoản đạo đức. Mức độ quậy phá của nó thì hoàn toàn có đủ khả năng gia nhập vào băng nhóm khủng bố của Osama Binladen. Thằng nhóc này có một cái tên khá kêu: Vũ Hoàng Trọng Tuấn. Nó có một khuôn mặt mà như nhiều người nhận xét là baby, cute, kool v.v… Tóm lại là đẹp. Nhưng chỉ được có nhiêu đó. Còn trình độ học vấn thì chính tôi cũng phải thừa nhận là tệ. Nếu không muốn nói là…”dốt đặc cán mai”! Không biết nó có…ngu thật không nhưng buổi lễ chào cờ nào tôi cũng thấy tên nó được “đề xướng” với “danh hiệu” học sinh có kết quả học tập trong tuần “dã man” nhất! Một tuần có 7 ngày thì hết 5 ngày rưỡi nó chuồn học. Còn lại thì ngủ gà ngủ gật trong lớp. Tuy nhiên ai cũng phải thừa nhận nó có một khả năng trời phú. Nhưng tôi thì lại không tự hào về điều này chút nào. Nói ra chắc các bạn cũng biết tỏng rồi. Đó chính là tài “tán gái”. Không con nào thoát được khỏi tay nó. Và cũng không con nào thoát cảnh đau khổ vì bị nó..đá. Đơn giản một điều nó là người không bao giờ thích đậu tại một bến nhất định. Lâu lắm thì cũng chỉ 1 tháng mà thôi rồi sau đó đường ai nấy đi. Nhưng đau một chỗ là những con nó đã thích, đang thích và sẽ thích đều là những đứa “may mắn” hơn tôi về khoản nhan sắc. Suy ra một kết luận rằng nó sẽ chẳng bao giờ để ý đến tôi…Buồn vì điều này….
.
Muốn đưa ra một lý do vì sao tôi như thế này ( tức là cũng học hành kha khá, gia cảnh đàng hoàng) mà lại đâm đầu thích loại con trai như vậy thì tôi cũng chịu. Tình cảm mà! Làm gì có khái niệm nguyên nhân và kết quả. Cứ thấy thích là thích thôi. Nhiều lúc tôi cũng phải thừa nhận là mình hơi không bị bình thường trong chuyện tình cảm.
.
Tôi có một ông anh với chiều cao khá khủng bố 1m82. Anh tôi chẳng đẹp, cũng chẳng giỏi giang gì. Chỉ được cái dẻo miệng. Nhưng ngần ấy thôi cũng đủ để bao đứa con gái chết lên chết xuống vì ảnh. Tôi đã ngán ngẩm lắm rồi cái cảnh anh gọi điện, buông một lời chia tay nhẹ nhàng mà theo tôi nghĩ là chẳng có chút thành ý gì với một chị nào đó rồi cắt máy cái rụp. Và tất nhiên đầu dây bên kia sẽ là những tràng khóc nức nở và chắc chắn sẽ không thiếu ý định…tự tử vì tình! Tôi thấy lũ con trai xung quanh mình sao mà tệ quá! Họ yêu cho có cảm giác rồi sẵn sàng vứt bỏ thứ tình yêu cũ để đi tìm thứ tình yêu mới thú vị hơn mà không biết mình đã gây ra biết bao nhiêu nỗi đau cho “một nửa thế giới”. Nhưng nói gì thì nói, cuối cùng tôi cũng phải chấp nhận chịu đau khổ khi đi thích một thằng nhóc còn tệ bạc gấp mấy lần anh trai tôi. Phải chăng tôi đang thực hiện đúng cái nguyên tắc muôn thưở của tình yêu:”điên vì tình”?
.
Bây giờ là 10h30 tối…
.
Tôi có thói quen online khá muộn. Lúc nào cũng tầm 9h30 tôi mới onl.
.
Và tối nào onl tôi cũng có thói quen chat với một người...
.
Đó chính là “Hoàng tử Online” !
.
« Hôm nay đi học có gì vui không nhóc ? »
.
« Chẳng có gì vui cả chị ơi ! Chán chết đi được ! »
.
« Sao lúc nào em cũng thấy chán thế ! Phải vui vẻ mà sống chứ ! »
.
)« Chị nghĩ em có thể vui vẻ được khi mới bị thất tình xong à ?
.
« )À ờ ! Nhưng dù gì chuyện cũng xảy ra rồi ! Em buồn cũng có ích lợi gì đâu ! Cố quên đi nhóc !
.
« Chị nói nghe dễ quá ! Chị cứ thử thích một ai đó rồi bỗng dưng bị người đó phản bội đi ! Lúc đó chị mới hiểu được cảm giác của em bây giờ ! +_+ »
.
« Ai nói chị chưa thích ai....À ờ....không có gì....Mà em là con trai ! )Phải mạnh mẽ lên chứ ! Không thích nhỏ này thì chuyển đối tượng đi !
.
« Nói như chị thì ai cũng nói được ! Thôi em mệt ! Em đi ngủ đã ! pp chị ! Em out ! »
.
Prince is now offline...
.
Về Đầu Trang Go down
http://www.pronc.tk
Voldermort
..Admin...
..Admin...
Voldermort

Giới tính Nam Tham gia : 22/12/2010
Tài Sản : 2098
Tổng Bài Gửi : 196
Thanks : 12
Tuổi : 28
Đến từ : Nơi ngọn gió bắt đầu
Status : Ta Là Siêu Nhân

HOÀNG TỬ ONLINE Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: HOÀNG TỬ ONLINE   HOÀNG TỬ ONLINE I_icon_minitimeSat Dec 25, 2010 3:00 pm

Thế đấy ! Cuộc nói chuyện của chúng tôi nhiều khi chỉ nhàm chán đến vậy mà thôi. Nhưng không hiểu sao cả tôi và nó đều không thể không nói chuyện với nhau mỗi đêm. Lắm lúc biết là chẳng có gì để nói những vẫn Buzz và pm cho nhau. Con người đúng là luôn có những hành động kỳ quặc mà bản thân mình không thể hiểu nỗi.
.
Tôi quen thằng nhóc này cũng được gần nửa năm, qua một diễn đàn trên mạng. Thời gian tôi và nó chat với nhau kể cũng dài nhưng sự thật là ngay đến tên nó là gì tôi cũng không biết. Nó vẫn luôn gọi tôi là Princess còn tôi thì gọi nó là Prince. Hoàng tử thua công chúa 1 tuổi và xưng với công chúa bằng ...em. Nghe buồn cười phải không ? Nhưng tôi cứ thấy thích thích điều này. Vì nó đặc biệt. Prince bé bỏng của tôi chưa từng nhìn thấy mặt của tôi và tôi cũng vậy. Nhưng trong trí tưởng tượng phong phú của mình, tôi luôn mặc định đó là một thằng nhóc 17 tuổi đẹp trai và cao ráo. Không hiểu sao tôi lại có suy nghĩ như vậy, có lẽ từ cách nó nói chuyện, tôi cũng không biết nữa....
.
Nhưng tôi thấy hạnh phúc vì mình có những hai « hoàng tử Online » !
.
Ngoài thằng nhóc 17 tuổi này ra, tôi còn có thêm một người bạn bằng tuổi nữa. Nhưng hiện giờ cậu ấy không ở Việt Nam mà đang du học bên Đức. Vì thế giờ giấc online giữa chúng tôi cũng khác đi. Đa phần đều là đêm khuya tôi mới có thể thấy nick cậu ấy sáng. Cũng vì lẽ đó mà thời gian chúng tôi nói chuyện ít hơn rất nhiều so với thời gian tôi và thằng nhóc 17 tuổi chat với nhau. Nhưng không sao. Cậu ấy khá hợp tính tôi. Và tôi mến cậu ấy vì điều đó !
.
Cái tuổi 16 đầy mơ mộng của tôi xuất hiện 3 vị hoàng tử như thế. Một hoàng tử thật và hai hoàng tử ảo. Nhưng nói cách nào đi nữa thì cũng đều đang rất xa tầm với của tôi....Một con nhóc có cái biệt danh khác người và một nhan sắc dưới mức bình thường.....
.
Nhưng chắc hẳn lúc đó tôi không ngờ được rằng....
.
Sẽ có ngày...
.
Hoàng tử Online sẽ bước vào cuộc đời tôi....
.
Thật hoàn toàn....
.
Chứ không phải là qua ô chat ảo ảnh.....
Về Đầu Trang Go down
http://www.pronc.tk
Voldermort
..Admin...
..Admin...
Voldermort

Giới tính Nam Tham gia : 22/12/2010
Tài Sản : 2098
Tổng Bài Gửi : 196
Thanks : 12
Tuổi : 28
Đến từ : Nơi ngọn gió bắt đầu
Status : Ta Là Siêu Nhân

HOÀNG TỬ ONLINE Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: HOÀNG TỬ ONLINE   HOÀNG TỬ ONLINE I_icon_minitimeSat Dec 25, 2010 3:00 pm

2/ Một ngày như mọi ngày, tôi đi học. Theo thường lệ, sau khi gửi xe ở nhà xe, tôi lon ton xách cặp đi vào lớp, không quên ghé qua đọc bảng thông báo của nhà trường. Nói là bàng thông báo cho oai, chứ thực ra trên đó toàn là « tác phẩm » của lũ học trò. Nào là những bức ảnh « hot » của một hotboy nào đó trong lúc đang ngủ, những bức thư tỏ tình của mấy em tội nghiệp, những dòng « tuyên bố » hùng hồn của một phe phái nào đó trong trường. Tôi thường đọc mấy cái đó để giải trí cho vui, vì thực ra mà nói, nó không khác « truyện cười » là mấy. Nhưng có lẽ hôm nay tôi không thể cười được nữa.....
.
Tôi nheo con mắt lại, chúi đầu gần như sát bảng để nhìn. Một nỗi xấu hổ xen lẫn tức giận bắt đầu trào lên trong người tôi. Cái gì thế này chứ ?????? Có nằm mơ tôi cũng không ngờ có ngày chính mình lại là kẻ « vinh dự » được dán tên lên bảng. Dù rất muốn nhưng tôi không thể phủ nhận được cái bức thư tình dài...5 trang của mình gửi cho Trọng Tuấn đang nằm sờ sờ trên đó, kèm theo một dòng tít khá shock : « bức thư tình kỷ lục ». Tôi vội vàng lột phăng bức thư ra khỏi bảng bằng một sự tức giận cực độ. Nhưng hành động ấy có vẻ không vớt vát được tình hình, vì ngay lúc đó, tại nơi tôi đang đứng, hàng trăm con mắt của những đứa bạn đồng môn đang đổ dồn về phía tôi. Ngỡ ngàng cũng có, buồn cười cũng có, tóm lại, tôi đang bị nhìn bằng một sự trêu chọc. Nhưng vốn là người có sức « chịu đựng » và mức độ « bình tĩnh » khá cao, tôi cố gắng kìm lại, vo tròn đống giấy vụn trong tay rồi cúi gầm mặt bước đi về phía lớp. Khỏi nói các bạn cũng biết, đằng sau lưng tôi lúc đó tình hình tồi tệ đến mức nào.
.
Tôi bước vào lớp như kẻ mất hồn, gương mặt thảm sầu. Nhưng chẳng ai chú ý đến điều đó. Đơn giản vì lớp tôi là một lớp không có sự đoàn kết. Sĩ số chỉ được có 40 mà chia ra không biết bao nhiêu là phe phái. Phe này ghét phe kia, tìm mọi cách « trù dập » phe kia. Chẳng ai chịu nhường ai. Lắm lúc tôi tận mắt chứng kiến cảnh tượng hai phe nào đó trong lớp bay vào đánh nhau túi bụi ngay trong phòng học. Nhưng chẳng ai can thiệp làm gì, vì đơn giản, với tụi tôi, chuyện này là cực kì bình thường. Can thiệp đôi khi mình lại phải lãnh đòn oan. Tôi với con nhỏ bạn thân may mắn không bị phe nào ghét bỏ vì chúng tôi nằm trong nhóm trung lập. Tức là chơi với tất cả và cũng không thân với ai cả.
.
- Đáng đời mày ! Tao đã nói là bỏ quách cái thằng mất dịch ấy đi ! Thế mà mày cứ đeo nó như đỉa đói !
.
Đó chính là câu chào hỏi đầu buổi của Liên – con bạn mà tôi cho rằng là « thân nhất trần đời » với mình.
.
- Kệ tao ! – tôi đáp lại bất cần.
.
- Tao cũng muốn kệ lắm chứ ! Nhưng thấy mày điên quá !Tao chịu không nỗi ! – Liên nổi khùng đập bàn ầm ầm. Tính nó vốn nóng nên tôi cũng không chấp.
.
- Tao mà biết thằng nào dán bức thư mồ hôi nước mắt của tao lên cái bảng chết tiệt đó thì tao sẽ chôn sống nó ! – tôi cũng bức xúc theo.
.
- Mày đúng là hết thuốc chữa mà. Còn ai vào đây nữa, thằng Tuấn chứ ai ! Bêu xấu những bức thư tỏ tình của mấy con nhỏ tội nghiệp là sở thích của nó mà. Có ngon thì mày đi chôn sống nó đi ! – Liên biễu môi.
.
Và thế là tôi lại thở dài. Liên nói đúng. Ngay cái lúc thấy bức thư của mình bị dán lên bảng thì tôi đã biết kẻ nào làm. Có lẽ bạn thấy tôi thật điên. Vì dù đã biết có đưa thư cho hắn thì cũng bị hắn dán lên đó để bêu xấu vậy mà vẫn cứ còng lưng ra mà viết rồi tìm mọi cách đưa cho tên « mất dịch » ấy ! Nhưng tôi cũng bó tay với chính mình. Ai bảo tôi thích hắn. Và ai bảo cái tính đã thích cái gì thì phải làm được cái ấy của tôi.
.
...........................................................
Giờ ra chơi.
Tôi nằm dài trên bàn. Buồn ngủ. Tôi hôm qua tôi thức cả đêm để chat với Bom – Hoàng tử Online thứ 2 của mình nên sáng nay mắt mở không ra. Cũng giống như với Prince, tôi không biết tên thật của Bom là gì, chỉ biết là cậu ta tự xưng mình là Bom, và tôi tự xưng mình là Lin. Nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng gì lắm tới mối quan hệ tốt đẹp của chúng tôi. Qua cách mà Bom nói chuyện, tôi nghĩ cậu ấy khá cá tinh và hiểu chuyện. Dường như chẳng bao giờ chúng tôi cãi vả nhau, còn đối với Prince thì chuyện đó như cơm bữa. Prince luôn nghĩ là mình đúng và phủ nhận hoàn toàn những ý kiến của tôi. Lắm lúc tôi phát điên lên vì điều đó. Nhưng cũng may trong những cuộc xung đột như thế, Prince lại là người xin lỗi trước. Và thế là mọi chuyện coi như được giải quyết. Nói chuyện với Bom vốn ngoại ngữ của tôi cũng được cải thiện đáng kể, vì đa phần cậu ấy dùng tiếng Anh để chat với tôi nên tôi cũng phải « chiều » theo mặc dù khả năng ngoại ngữ của tôi chỉ ở mức trung bình. Tối hôm qua Bom tâm sự rằng ở lớp mà cậu đang học có một cô bạn người Trung Quốc tặng quà tỏ tình với cậu, nhưng đáng tiếc là Bom chẳng hề có cảm tình với bạn ấy nên hỏi tôi có cách nào giúp cậu từ chối lời tỏ tình ấy sao cho tế nhị và ít bị mất lòng nhất. Và tất nhiên là tôi dùng toàn bộ vốn sống của mình để giúp cậu ấy. Nếu Bom biết chính tôi cũng đang long đong lận đận với chuyện tình cảm của mình thì chắc đã chẳng cảm ơn rối rít những lời khuyên (mà không biết có ích hay không) của tôi.
Đang lim dim mơ màng với giấc ngủ bù, tôi bốc khói khi bị con bạn thân nhéo một cái thật đau vào hông kèm theo giọng nói không kém tù và là mấy :
- Mày còn ở đây mà ngủ được à ! Ra sân trường mà coi kìa ! Thằng hoàng tử cóc của mày đang làm cái trò gì kì khôi ở dưới sân đó đó! Ra coi cho sáng con mắt ra !
Dù chưa thật sự hiểu chuyện gì nhưng tôi cũng vội vã đừng dậy theo Liên ra sân...
Và giá như tôi không ra xem thì hay biết mấy, có lẽ Trần Thanh Thanh này sẽ không phải đau lòng như thế này....
Về Đầu Trang Go down
http://www.pronc.tk
Voldermort
..Admin...
..Admin...
Voldermort

Giới tính Nam Tham gia : 22/12/2010
Tài Sản : 2098
Tổng Bài Gửi : 196
Thanks : 12
Tuổi : 28
Đến từ : Nơi ngọn gió bắt đầu
Status : Ta Là Siêu Nhân

HOÀNG TỬ ONLINE Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: HOÀNG TỬ ONLINE   HOÀNG TỬ ONLINE I_icon_minitimeSat Dec 25, 2010 3:00 pm

3/ Cái gì thế kia nhỉ ? Tuấn đang ...quỳ gối xuống trước mặt một con nhóc nào đó cùng với một bó hoa hồng nhung to thật là to. Nhìn thôi cũng cũng đủ biết là cậu ta muốn làm cái trò gì. Đối với tôi thì đây là chuyện...hoàn toàn bình thường ! Vì vậy nên thật lòng tôi chẳng tức tối hay ghen ghét gì mà tôi thấy đau lòng cho...con nhỏ đó. Rồi một tuần sau nó cũng sẽ phải « khăn gói » ra đi mà thôi...
Con nhỏ này nghe đâu là học sinh mới chuyển tới, nhìn cũng xinh xắn, nó được Tuấn chú ý đến chắc là bởi vì khuôn mặt hơi hơi lai Tây của mình. Tôi đưa đôi mắt bình thản nhìn xuống dưới, với góc nhìn thế này thì ánh mắt của tôi đối diện với ánh mắt của Trong Tuấn. Cậu ta từ dưới nhìn lên, nhìn tôi, rồi nhanh chóng quay sang nhìn « con mồi » lai Tây của mình. Kệ. Từ lâu tôi quen với chuyện này rồi. Nếu mà cậu ta không làm cái trò này thì đã không còn là Vũ Hoàng Trọng Tuấn mà tôi biết. Một lý do khiến cho tôi không phải mất công ghen tuông là chỉ cần sau 1 tuần, con nhỏ này sẽ ra đi và một con nhỏ « không may » khác sẽ được thế chân. Nhanh lắm. Vì vậy tôi chỉ việc...ngồi xem tình hình. Nhìn sang những dãy hành lang khác, mấy anh khối 11 và 12 cũng đứng đầy cả ra để xem trò vui. Dù Tuấn chỉ mới lớp 10, chân ướt chân ráo bước vào trường nhưng đều phải khiến cho mấy anh khối trên lắc đầu thán phục vì những trò « không ai dám làm » của mình. Và tất nhiên việc Tuấn bị ghét cũng không phải là không có. Ai bảo cái tội dám vượt mặt đàn anh. Tôi cũng đã không ít lần chứng kiến cậu ta bị chận đánh, nhưng may mắn là đa phần Tuấn đều trốn thoát được, xui lắm thì bị bầm mặt chảy máu mũi mà thôi.
.
Quay lại với tình hình hiện tại, thái độ con nhỏ mới là điều khiến tôi chú ý. Khỏi cần phải nói là mức độ hạnh phúc của nó đang ở level nào. Khuôn mặt nó đỏ ửng, tay đưa lên miệng che đi sự ngạc nhiên xen lẫn ngượng ngùng. Sau vài giây im lặng, cuối cùng con nhỏ cũng gật đầu cái rụp rồi bẽn lẽn nhận lấy bó hoa. Thế là nó vẫn chỉ là một đứa ngây thơ trong vô vàn đứa ngây thơ khác. Tôi cứ mong nó sẽ từ chối, thế mới đặc biệt, hóa ra nó đồng ý ngay tức khắc. Chắc con nhỏ này cũng đang chết mê chết mệt cái nhan sắc trời cho của Trọng Tuấn, có cơ hội nên « nắm bắt » tại chỗ. Mọi người thấy trò vui đã kết thúc nên đồng loạt quay lưng về lại lớp. Chẳng có chút thú vị gì. Tôi cũng vậy, thở dài một cái rồi cầm tay nhỏ Liên đi vào trong.
- Có thế thôi mà mày cũng phá giấc ngủ bù của tao ! – tôi càm ràm, nằm dài ra bàn.
- Tao bó tay với mày ! Nhìn thấy thế mà chẳng có chút xúc động gì. Mày thích thằng mất dịch ấy thật không vậy? – Nhỏ Liên vòng tay ra vẻ nghi hoặc.
- Có mày mới bị khùng! Tao không thích hắn thì mắc mớ gì tao phải gửi thư tình cho hắn, tặng kẹo cho hắn, lại còn giúp hắn ba lần bảy lượt trốn thoát tụi sao đỏ và thầy giám thị khi hắn đi học muộn hả? – tôi nói đều đều.
- Nhưng không ai thích theo cái kiểu của mày! Kì quặc lắm Chảnh ạ! – Liên lắc đầu ngán ngẩm.
- Mặc kệ tao! Mày đừng có khuyên can, vô ích thôi! – tôi chẳng buồn cãi lại, bây giờ còn 5 phút nữa trước khi vào học, tôi phải cố gắng…ngủ bù.
Cậu bạn ngồi bên cạnh (tôi quên nói với mọi người là trong lớp, tôi ngồi cạnh một thằng con trai) nhìn tôi với ánh mắt thờ ơ rồi tiếp tục chúi đầu vào cuốn sách dày cộm của mình. Thực lòng mà nói, tôi không hiểu được tính cách của Minh – thằng ngồi cạnh mình, bởi suốt ngày nó không nói một tiếng, khá lắm thì tôi chỉ có thể nghe được giọng nó khi cô gọi nó đứng dậy phát biểu, còn lại suốt thời gian học, chẳng bao giờ thấy nó thốt ra lời nào. Nhưng điều khiến tôi tức nhất là dù tôi và nó ngồi với nhau được gần bốn tháng nhưng nó chỉ xem tôi là không khí không hơn không kém. Dường như sự tồn tại của một con bạn ngồi bên là không có trong suy nghĩ của nó. Lắm lúc tôi cố gắng gây sự chú ý của Minh nhưng vô hiệu. Điển hình là một lần, trong giờ sinh hoạt lớp, thấy nó cứ cắm đầu cắm cổ đọc cuốn truyện dày cộm mà không thèm nói với mình một lời, lập tức tôi giựt phăng cuốn truyện trong tay Minh và dùng gương mặt thách thức nhìn nó. Tôi những mong máu điên trong người thằng bạn sẽ nổi lên và tôi sẽ có cơ hội để gây gỗ với Minh, vì ít ra, nếu nó cãi nhau với tôi thì chứng tỏ đối với nó, tôi vẫn tồn tại. Ấy vậy mà sự trả lời của cậu ta khiến tôi ước chừng mình có thể đập đầu xuống bàn, là rằng, Minh chẳng hề tỏ ra bất cứ thái độ gì, khuôn mặt bình thản như tấm phản, cậu ta quay sang nhìn tôi một cái rồi rút trong cặp ra một cuốn sách còn dày hơn cuốn đang nằm trên tay tôi và tiếp tục đọc. Sự chịu đựng của tôi đã đạt tới cảnh giới cao nhất:
- Này! Phạm Minh! Tại sao cậu lại đối xử với tôi thế hả?????????????????? Cậu quá đáng vừa thôi chứ!!!!!!!!!!!! – Tôi hét toáng lên kèm theo một gương mặt tức giận thật sự.
Đồng loạt mọi thành viên trong lớp, kể cả cô chủ nhiệm dừng lại mọi hoạt động và dán con mắt về phía tôi và Minh. Nhưng lúc đó tôi không buồn để ý đến thiên hạ, tôi chỉ quan tâm đến cái cảm xúc đang bức bối trong người mình. Tính tôi là thế, muốn gì là làm, không nể sợ bất cứ ai. Sau tiếng hét kinh thiên động địa của tôi, Minh ngẩng mặt lên nhìn. Đó cũng là lần đầu tiên cậu ta nhìn thẳng vào mắt tôi bằng một sự chăm chú. Nhưng rồi cũng được có thế, chỉ vài giây sau, cậu ta lại trở về với cuốn sách thân yêu của mình. Tôi nổi khùng ném mạnh cuốn truyện xuống bàn rồi bỏ ra ngoài. Mọi người nhìn theo bằng sự ngạc nhiên xen lẫn khó hiểu. Mặc kệ. Tôi không chịu đựng được nữa rồi. Thế đấy! Sau chuyện đó, mối quan hệ giữa tôi và Minh vẫn vậy, chẳng có chút tiến triển. Một người nói nhiều như tôi mà phải ngồi bên cạnh một thằng nhóc có miệng nhưng coi như không thì thử hỏi làm sao mà tôi sống được cơ chứ???? Ấy vậy mà tôi vẫn sống đấy!
Về Đầu Trang Go down
http://www.pronc.tk
Voldermort
..Admin...
..Admin...
Voldermort

Giới tính Nam Tham gia : 22/12/2010
Tài Sản : 2098
Tổng Bài Gửi : 196
Thanks : 12
Tuổi : 28
Đến từ : Nơi ngọn gió bắt đầu
Status : Ta Là Siêu Nhân

HOÀNG TỬ ONLINE Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: HOÀNG TỬ ONLINE   HOÀNG TỬ ONLINE I_icon_minitimeSat Dec 25, 2010 3:00 pm

Buồn.
Tan học.
Đang chuẩn bị leo lên con ngựa sắt cà tàng của mình, tôi hơi khựng lại khi thấy Trọng Tuấn cùng con nhỏ lai Tây cầm tay nhau đi về phía chiếc xe hơi nhìn giống như con bọ hung của nhà cậu ta. Nói không buồn thì cũng hơi vô lý. Nhưng thực sự thì buồn cũng có ích lợi gì??? Thà cứ coi như không có chuyện gì xảy ra để sống cho thoải mái. Tôi lắc nhẹ cái đầu rồi đạp xe đi, tiếng nhỏ Liên đằng sau lại í ới. Lúc nào cũng vậy, nó luôn là một bà già chậm chạp rù rờ.
Trời chiều mát mẻ thật. Tôi cố gắng đạp thật chậm để hưởng khí trời. Những hàng phượng hai bên đường đứng yên trong gió, thi thoảng một vài chiếc lá nhỏ khẽ khàng đáp đất theo những vũ điệu rất riêng của mình. Trên nền trời xanh, mấy đám mây cứ kéo nhau co cụm lại một chỗ và cùng tạo dáng. Màu ráng đỏ của chiều tà cũng dần xuất hiện để chuẩn bị tiễn Mặt Trời khuất dần sau rặng núi xa. Tôi thích buổi chiều hơn buổi sáng vì ở buổi chiều có cái gì đó buồn buồn rất thú vị, và tôi thích sự buồn buồn đó. Một con nhỏ ham vui và nói nhiều như tôi lại có cái sở thích này thì chắc hẳn ai cũng lạ. Nhưng con người mà! Sẽ có lúc ta không giống với ta thường ngày, ta sẽ có một góc khuất riêng chỉ mình ta biết….
9h30 tối.
”“ Hi nhóc! Hôm nay em onl sớm thế?
“ Hì! Hôm nay em có chuyện vui chị ạ! ;nháy mắt
”“Chuyện vui???? Gì thế???
“ Em đã biết mình thích ai rồi! Thế mà bấy lâu nay em cứ đi tìm kiếm! cười nhăn răng
vui vẻ), trời đất! Mấy hôm trước còn rên rỉ với chị chuyện bị thất tình mà bây giờ lại nói câu đó! Em mau thay đổi thật nhóc ạ! ^^”
“ Giờ nghĩ lại em cũng thấy mình khùng, tự nhiên đi đau buồn bởi một chuyện không ra gì, em nghĩ lại rồi chị ạ, em không thích con nhỏ đó chút nào, chỉ là do em ngộ nhận thôi, em thích người khác! cười nhăn răng
“ Rồi rồi! Thế con nhỏ nào “vinh dự” được em trai chị để ý thế? ;nháy mắt
“ À ờ…”
”“ Sao lại lắp bắp vậy? Nói cho chị nghe không được hả?
“ Thật ra thì…”
“ Bữa nay em sao thế???? Nếu không thích nói thì thôi vậy! +_+”
“ Dù hơi khó nói, nhưng em cũng phải nói….Princess à…..”
Tôi khựng lại một giây. Đã lâu lắm rồi thằng nhóc này không dùng cái danh từ đó để gọi tôi.
“ Bữa nay còn gọi chị là Princess nữa! Thật ra là có chuyện gì thế ? “
« Prince thích Princess ! Chỉ thế thôi ! »
Prince is now offline….
Về Đầu Trang Go down
http://www.pronc.tk
Voldermort
..Admin...
..Admin...
Voldermort

Giới tính Nam Tham gia : 22/12/2010
Tài Sản : 2098
Tổng Bài Gửi : 196
Thanks : 12
Tuổi : 28
Đến từ : Nơi ngọn gió bắt đầu
Status : Ta Là Siêu Nhân

HOÀNG TỬ ONLINE Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: HOÀNG TỬ ONLINE   HOÀNG TỬ ONLINE I_icon_minitimeSat Dec 25, 2010 3:00 pm

4/Tôi ngỡ ngàng một giây. Gì thế này? Prince thích Princess hả????? Tức là đồng nghĩa với việc thằng nhóc này nói thích tôi hả???? Một thằng nhóc 15 tuổi thích một đứa con gái hơn mình một tuổi, lại chưa bao giờ nhìn thấy đứa con gái ấy ngoài đời????? Và tôi bật cười một mình. Tôi đinh ninh rằng thằng bé này hôm nay gặp chuyện gì đó nên tinh thần bị shock, vì thế mới phát ngôn ra những câu như vậy. Nghĩ đến đó tôi thấy buồn buồn cho nó. Hai chị em tôi đúng là giống nhau về khoản tình duyên, cứ long đong lận đận mãi….
Sáng…
Ăn vội miếng bánh mỳ, tôi lao con ngựa sắt ra đường rồi hì hục đạp bán sống bán chết. Nói đến đó chắc mọi người cũng hiểu nguyên nhân vì sao tôi lại như thế. Đêm thức khuya học bài, đến lúc ngủ gật trên bàn cũng không hay biết, sáng nay dậy quá giờ. Suy ra trễ học. Từ nhà tôi đến trường cũng phải mất 2 cây số, kiểu này chắc phải trèo cổng mà vào.
Đáp xuống thật nhanh bãi giữ xe ở ngoài trường, tôi giao vội chiếc xe đạp rồi nhanh chóng cầm lấy số xe từ tay bác trông coi rồi tất tả chạy ù vê phía cửa sau. Nhưng có phải là duyên không nhỉ????? Cùng thời điểm đó, ngoài tôi ra, trước mặt chiếc cổng sắt của cửa sau trường còn có thêm một nhân vật nữa. Nói đến đây chắc mọi người biết là ai. Vũ Hoàng Trọng Tuấn – hoàng tử “mắc dịch” của đời tôi.
Cậu ta nhìn tôi với ánh mắt hơi ngạc nhiên nhưng rồi không nói năng gì, tự động tháo giày ra khỏi chân và bắt đấu trèo. Đây là nghề của Tuấn rồi mà. Chỉ mình tôi là vất vả. Mặc kệ cho cậu ta leo kiểu nào, tôi ngậm ngùi vất cái cặp qua bên kia của cổng, dùng thân hình còi cỏm của mình lấy hết sức bình sinh bắt chân trèo lên thành chiếc cổng sắt đã rỉ sét vì mưa gió. Nhưng khó thật. Tướng tá tôi thế này thì làm sao mà leo qua được chứ????? Rách áo hay quần là vấn đề hoàn toàn có thể xảy ra.
Đang vật lộn với cái cổng, tự nhiên tôi thấy mình được nhấc bổng lên bằng một lực từ phía dưới. Quay đầu nhìn xuống, tôi suýt ngã khi thấy Tuấn đang nâng mình lên.
- Nhỏ khùng! Nhìn gì nữa! trèo qua nhanh lên! Nặng quá! – cậu ta nhăn mặt như khỉ ăn ớt.
Tôi hiểu ra mọi chuyện, nhanh chóng đưa một chân vắt qua thành cổng rồi nhắm mắt nhắm mũi nhảy uỵch xuống phía dưới. May mắn là người tôi vẫn toàn vẹn, chỉ có cái mông là dính đầy đất cát. Tôi phủi lấy phủi để rồi ngẩng mặt lên chờ đợi Tuấn. Không lâu sau cậu ta cũng vượt rào thành công giống tôi. Cả hai đang loay hoay ôm cặp toan chạy nhanh vào lớp thì đột nhiên, với “tầm nhìn xa trên 100 km” của mình, tôi nhìn thấy thầy giám thị đang lăm lăm tiến về phía chúng tôi đang đứng. Không kịp suy nghĩ gì cả, tôi lấy tay đẩy mạnh khiến Trọng Tuấn lao thẳng vào lùm cây rậm rạp bên trái. Ngay sau đó, tôi vội mở túi ra, lấy trong ngăn ngoài một chiếc giẻ lau bảng rồi cũng ném luôn chiếc cặp của mình về phía bụi cây rậm. Cũng mây mấy lùm cây này phát triển tốt tươi theo năm tháng nên đủ rậm rạp để che được Trọng Tuấn cùng cái cặp to đùng của tôi. Mấy giây sau đó thì thầy giám thị hùng hổ tiến lại, miệng nói lớn:
- Em kia! Giờ này em còn ở đây làm gì hả????
- Dạ thưa thầy! Hôm nay đến phiên em trực nhật, nhưng cái vòi nước ở bên đó bị hư nên em phải sang đây để giặt khăn lau bảng ạ! – Tôi “ngây thơ” trả lời, cố tạo cho mình một thái độ tự nhiên nhất.
- Thế thì còn đứng đây là gì nữa, mau đi giặt khăn rồi vào lớp đi! Lần sau còn để tôi thấy tình trạng này nữa là không xong đâu!
Thầy cất lời dọa nạt rồi chắp hai tay ra đằng sau lưng bước đi. Tôi cứ dạ lấy dạ để. Mãi đến khi bóng thầy khuất sau dãy phòng thí nghiệm tôi mới chạy lại phía lùm cây.
- Thầy đi rồi! Chui ra mau!
Tuấn lồm cồm bò ra. Gương mặt nhăn nhó đến phát tội. Chắc do cú đẩy mạnh của tôi lúc nãy nên thế. Cậu ta đứng hẳn dậy, ném cái cặp cho tôi rồi không nói một lời nào đi thẳng về lớp. Tôi cũng không bận tâm gì chuyện ấy cho lắm. Ai bảo tôi thích cậu ta làm gì.
..........................................................
Về Đầu Trang Go down
http://www.pronc.tk
Voldermort
..Admin...
..Admin...
Voldermort

Giới tính Nam Tham gia : 22/12/2010
Tài Sản : 2098
Tổng Bài Gửi : 196
Thanks : 12
Tuổi : 28
Đến từ : Nơi ngọn gió bắt đầu
Status : Ta Là Siêu Nhân

HOÀNG TỬ ONLINE Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: HOÀNG TỬ ONLINE   HOÀNG TỬ ONLINE I_icon_minitimeSat Dec 25, 2010 3:01 pm

Trong giờ học.
Tôi vẫn nói nhiều như thường ngày và Minh vẫn câm lặng như thường ngày. Có lẽ tôi phải chấp nhận điều đó. Vì dù đã cố gắng lắm rồi nhưng vẫn không thể nào thay đổi được tình hình.
- Này ! Cho tôi mượn cây bút đỏ ! – tôi lạnh lùng hỏi.
Minh đẩy cây bút đỏ sang phía tôi, mắt vẫn dán lên bảng. Sao mà tôi ghét cái kính cận của cậu ta thế không biết ! Nhìn y đúc kính của Nobita nhưng tôi cam đoan Minh đeo cái kiểu gọng này không phải vì moden mà vì chỉ có cái loại kính này mới hợp với gương mặt khù khờ, lơ ngơ của cậu ấy. Kính cận kiểu gì mà che gần hết khuôn mặt, chỉ còn chừa lại lỗ mũi cùng cái miệng chẳng bao giờ mở của cậu ta.
Tôi vùng vằng cầm lấy cây bút đỏ, không biết lớ ngớ thế nào lại làm nó rơi tọt xuống dưới chân bàn. Bực mình chồng chất bực mình, tôi mím môi hùng hổ cúi xuống nhặt. Và đen đủi không dừng lại ngang đó khi mà đầu tôi cụng một cái cốp rõ to vào đầu thằng bạn ngồi bên cạnh (tức Minh) khiến cả hai cùng Á lên một tiếng vì quá đau. Không ai nhường ai, tôi vừa xoa xoa đầu vừa tiếp tục cúi người thấp xuống để nhặt cây bút, Minh cùng thế. Vậy là hai cái đầu cứ loay hoay dưới gầm bàn mặc cho trên này cô giáo cùng tụi bạn cứ hết ồ lên lại à xuống.
- Này ! Ai nhờ cậu nhặt dùm bút cho tôi hả ? Quay lên mau ! – tôi lầm rầm.
- Vì đó là viết của tôi !
5/Ôi trời ơi ! Tin được không nhỉ ???? Cậu ta vừa trả lời tôi sao ????? Mà còn trả lời một câu hoàn chỉnh nữa chứ ! ( tại thường ngày mỗi lần tôi hỏi cái gì cậu ta cũng chỉ gật đầu, lắc đầu, bất lắm thì chỉ uh mà thôi). Tôi cứ ngây người ra cho đến khi cậu ta nhặt bút lên và ngồi yên vào vị trí. Vài giây sau tôi mới lấy lại tinh thần ngóc đầu lên.
- Hai em đang làm cái trò gì thế hả ? – điều tôi không mong muốn cũng đến, cô giáo đã xuất hiện can thiệp.
- Dạ không có gì đâu cô ạ ! Tại em bị rớt bút, bạn Minh cũng cúi xuống nhặt dùm nên chúng em bị cụng đầu nhau. – tôi cười cười bao biện.
- Lần sau còn làm mất trật tự như thế thì đừng có trách tôi ! – cô giáo nghiêm nghị.
Tôi thở phào nhìn cô với ánh mắt biết ơn. Thầy cô của chúng ta thật tuyệt vời, luôn có một sự bao dung nhất định đối với học trò. Tôi quay sang nhìn cậu bạn bên cạnh, ánh mắt dò hỏi :
- Không phải cậu chẳng bao giờ trả lời những câu hỏi của tôi hả ? Sao tự nhiên hôm nay động trời thế ?
- Học đi ! – Minh chẳng thèm nhìn tôi.
.
Cảm xúc của tôi bây giờ như thế nào nhỉ ???? Vui ! Đúng thật là vui ! Như vậy công sức bấy lâu nay của tôi kể cũng không uổng phí. Cuối cùng cậu ta cũng dùng lời để giao tiếp với mình.
.
......................................................
.Đúng như tôi dự đoán, một tuần sau, con nhỏ lai Tây đã bị Trọng Tuấn « say goodbye » ! Nghe thiên hạ đồn đại, ngay sau khi bị cậu ta đá, con nhỏ nghỉ học liền mấy ngày trời không dám đến trường. Kể cũng tội, mới ngày nào còn được hotboy quỳ gối dưới chân tỏ tình mà bây giờ đã bị phủi tay chẳng khác nào « chiếc giẻ lau ». Nhiều lúc tôi nghĩ mình cứ đeo đuổi thằng nhóc này như thế, nó đừng có chấp nhận tình cảm của tôi nhưng cũng đừng có xa lánh tôi là được. Chứ nếu trở thành bạn gái của Tuấn, không sớm thì muộn, tôi cũng là một cái giẻ lau không hơn không kém.
Trong khi đang loay hoay với biển người đông như kịt của căn tin, tôi giật mình khi thấy Trọng Tuấn đang ngồi ở bàn góc trái và đưa đôi mắt « lãng tử » nhìn mình ( đó là tôi tự thấy thế thôi chứ chưa chắc là cậu ta đang nhìn tôi). Nhưng tôi chẳng chút bối rối, xưa nay tôi ít khi đỏ mặt theo kiểu ngượng ngùng, cứ cho là hắn đang nhìn tôi đi chăng nữa thì cũng chừng đó mà thôi. Chẳng việc gì phải luống cuống cả lên mặc dù là tôi thực sự thích Tuấn. Lúc đầu tôi cũng có hơi thắc mắc tại vì sao hôm nay cậu ta lại ngồi một mình, thường ngày bao giờ bên cạnh Tuấn cũng có một bóng giai nhân nào đó. Nhưng tôi đã mừng hụt, vì chỉ vài giây sau, một con nhỏ tóc uốn xoăn, mặc chẳng khác nào hình nộm ( tại vì nó trang điểm đậm quá, tôi không thể hiểu được tại vì sao đi học mà cũng phải...trang điểm ???) xấn tới ngồi bên, tay cầm theo mấy chai C2 và gói Poca to oạch. Tôi thở dài thôi không nhìn nữa, càng nhìn càng khó chịu, thế nào rồi cũng có cảnh cậu ta vuốt tóc con nhỏ rồi cười cười nói nói. Teen thời nay biểu hiện tình cảm quá sức « ngang nhiên », ngay cả tôi cũng thuộc tuổi teen mà còn thấy khó chịu huống gì người lớn.
- Mày thấy chưa ? Mới hôm nào còn ríu rít bên cạnh em lai Tây, hôm nay đã bay sang con hình nộm đó ! Đến bao giờ mày mới thôi cái suy nghĩ điên khùng là thích nó hả ? – Liên lại ca bài ca muôn thưở.
- Mày có cho tao nuốt trôi miếng bánh mỳ không hả ? Sao lúc nào cái miệng mày cũng hoạt động 24/24 thế ? – tôi phát cáu, con bạn thân đúng là không tâm lý gì cả.
- Tao nói là vì tốt cho mày thôi. Đã vậy từ nay tao không thèm nói nữa. Mất công còn bị mày c.h.ử.i !
- Tao cũng chỉ mong được thế thôi !
Nói rồi tôi vung văng đứng dậy, cầm ổ bánh mỳ đang dang dở chạy ra khỏi căn tin. Thực sự tôi cũng bực chứ ??? Nhìn thằng mình thích ngồi cạnh một con nhỏ khác, không phải là mình thì hỏi đứa nào thoải mái cho được. Dù đã quá quen với điều này nhưng tôi cứ thấy khó chịu. Mà theo cảm nhận của mình, rõ ràng Trọng Tuấn đang muốn chọc tức tôi, biết tôi thích hắn nên lúc nào trước mặt tôi hắn cũng kè kè con nhỏ khác. Đúng là đồ không có tim. Tôi bực bội đưa miếng bánh mỳ lên cắn một phát rõ mạnh. Sao cái cuộc đời này lại có một con nhóc ngu như mình nhỉ ?????
Lúc đầu tôi có nói với các bạn là chính tôi cũng không biết lý do vì sao tôi thích hắn. Nhưng có lẽ là tôi đã nhầm. Vì cái gì trên đời này đều có nguyên nhân của nó. Phải chăng tôi thích Trọng Tuấn từ cái ngày mưa hôm ấy, khi mà chính mắt tôi trông thấy cậu ta ngồi khóc một mình dưới chân cầu thang của trường ????? Đối với tôi, con gái khóc là chuyện bình thường, chỉ có con trai khóc mới là lạ. Và ở cái tuổi này, khi tâm sinh lý chưa ổn định, con trai rất rất hiếm rơi nước mắt, tất cả chỉ vì sĩ diện và sĩ diện. Nhưng tôi đã thấy cậu ấy khóc. Khóc không ra tiếng nhưng nước mắt đầm đìa. Khuôn mặt Tuấn tái cả đi, có lẽ là tôi đã đứng rất lâu để nhìn cái cảnh đó. Và theo một sự thúc giục nào đó trong lòng, tôi mở cặp lấy bì khăn giấy rồi tiến tới trước mặt cậu ấy...
Tuấn ngẩng lên nhìn tôi. Nhưng chỉ nhìn thôi chứ không nói gì. Cậu ta ngoảnh mặt đi. Không quên lấy tay lau sạch nước mắt.
.Đừng nghĩ tôi thương hại cậu. Chỉ đơn giản là nước mắt rơi ra cần có thứ gì đó lau đi...- tôi nói trong vô thức, vì lúc này, mắt tôi đã bị choáng ngợp hoàn toàn trước đôi mắt và khuôn mặt ấy, một đôi mắt tuyệt vời trên một gương mặt quá ư đặc biệt.
Tuấn vẫn lặng im nhìn tôi. Nhưng sắc mặt đã có chút thay đổi. Bì khăn giấy trên tay tôi vẫn ở nguyên vị trí. Chúng tôi nhìn nhau khá lâu. Nhìn như không phải để nhìn mà để hiểu...Hiểu đối phương đang nghĩ như thế nào về mình....
.
Vài phút sau, cậu ta ngồi dậy và chạy đi. Tôi chỉ kịp nhìn theo. Không nói được lời nào. Từ đó cho đến bây giờ, trong suy nghĩ của mình, tôi cho rằng, Tuấn có cái gì đó đặc biệt. Và tôi thích cậu ta vì sự đặc biệt ấy.
.
Quay lại với ổ mỳ trên tay, lòng tôi buồn rười rượi. Không biết cái tình cảm này sẽ đi tới đâu nhỉ ??? Khi mà lúc nào tôi cũng chỉ là kẻ đi sau hình bóng của một đứa con gái nào đó bên cạnh Tuấn, còn cậu ta thì chỉ mải miết tìm kiếm những nàng công chúa búp bê bỏ mặc tôi rong ruổi tháng ngày với những bức thư tình và những cây kẹo mút đơn độc....
.
- Này nhỏ khùng !
.
Tôi giật bắn người. Cái tên này thì chỉ có duy nhất một người gọi tôi. Theo phản xạ, tôi quay lưng lại, miệng vẫn nhai nhồm nhoàm miếng bánh mỳ.
.
- Sao lúc nào tôi thấy cậu cũng xấu xí hết vậy ???? Cậu không có cách gì cải thiện được cái ngoại hình dị hợm của mình sao ???? Nếu như vậy thì tôi còn chút lý do gì đó để chú ý tới cậu chứ ? – Tuấn nói với thái độ mỉa mai.
.
- Này ! Đừng có tưởng tôi thích cậu thì muốn nói gì là nói nhé ! Tôi chẳng thích mình xinh xắn làm gì. Xinh để rồi cũng bị cậu đá văng như bao con nhỏ ngu ngốc khác. Tôi còn đủ thông minh, vì thế đừng có xúi bậy ! – tôi hùng dũng đốp trả. Tính tôi là thế, thích thì thích, nhưng không phải vì thích người ta mà phải khuất phục người ta.
.
- Đúng là khùng mà ! Làm ơn đừng có gửi thư tình hay tặng kẹo cho tôi nữa. Tôi không thích ! Nói đúng hơn là tôi ghét. Nếu cậu thích tôi thì đừng có làm những việc mà tôi ghét. Hiểu chứ ? – Tuấn bỏ hai tay vào bọc quần nói đều.
.
- Ô hay ! Vốn dĩ từ trước đến giờ cậu đâu có thích tôi. Vì thế việc gì mà tôi phải quan tâm tới vấn đề cậu ghét hay không ghét. Tôi thích cậu thì tôi viết thư, còn đọc hay không là vấn đề của cậu. Cậu thấy đó, ngay cả việc cậu dán thư của tôi lên bảng thông báo tôi cũng chẳng thèm trách cứ gì. Vì thế việc ai người đó làm. Miễn tôi thích cậu là được. – tôi cũng bình tĩnh mà đốp lại trọn vẹn.
.
- Ai nói là tôi dán thư cậu lên bảng ??? Ờ....mà thôi....Cứ cho là tôi làm đi ! Tôi chỉ mong từ nay cậu đừng có làm phiền tôi nữa ! Vì cậu mà ngay cả việc tán mấy nhỏ khác tôi cũng không còn hứng !
.
Về Đầu Trang Go down
http://www.pronc.tk
Voldermort
..Admin...
..Admin...
Voldermort

Giới tính Nam Tham gia : 22/12/2010
Tài Sản : 2098
Tổng Bài Gửi : 196
Thanks : 12
Tuổi : 28
Đến từ : Nơi ngọn gió bắt đầu
Status : Ta Là Siêu Nhân

HOÀNG TỬ ONLINE Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: HOÀNG TỬ ONLINE   HOÀNG TỬ ONLINE I_icon_minitimeSat Dec 25, 2010 3:01 pm

- Kệ cậu. Đã nói rồi. Tôi thích là tôi làm. Nhắc mới nhớ ! Này ! Cầm lấy !
.
Tôi moi trong túi áo khoác của mình một cây kẹo mút rồi đưa trước mặt Tuấn. Cậu ta lắc đầu thở dài rồi cũng cầm lấy, thói quen của tôi là vậy, lúc nào thấy Tuấn là tôi đưa cho cậu ta một cái kẹo. Tại tôi thích cậu ta mà. Thích nhau là phải tặng kẹo ( đến bây giờ khi đã lớn, mỗi khi nghĩ lại điều này tôi phải đánh vào đầu mình không biết bao nhiêu lần vì cảm thấy xấu hổ ! Sao hồi đó tôi có thể « điên » đến mức ấy được nhỉ ????). Nhưng lần này cậu ta cư xử hơi tệ.....Vì ngay khi cầm lấy cây kẹo mút của tôi, cậu ta không thương tiếc mà ném thẳng đi trước mắt tôi. Miệng cười cười.
.
- Thế đó ! Tôi đã bảo là tôi không thích kẹo. Vì thế chỉ có thể làm như vậy mà thôi ! Hiểu chưa nhỏ khùng ?
.
Thực sự mà nói lúc đó người tôi giận run lên. Sao cậu ta tàn nhẫn thế nhỉ ???? Có muốn ném thì hãy đợi khi tôi đi khỏi rồi hãy ném, tại sao cứ phải ném trước mặt người đã tặng mình chứ ????? Nhưng tôi kìm lại được, mặc dù gần như toàn bộ dây thần kinh đã căng phồng cả ra.
.
- Đó là chuyện của cậu. Đằng nào tôi đã tặng và cậu đã cầm. Như vậy đồng nghĩa với việc cây kẹo đó không phải của tôi nữa mà đã trở thành của cậu. Việc cậu ném hay ăn nó không còn can dự đến tôi. Mai tôi sẽ tặng tiếp. Còn bây giờ thì chào nhé, vào giờ rồi ! – tôi cố gắng bình tĩnh hết mức có thể rồi nở một nụ cười « thân thiện » trước khi quay lưng đi thẳng. Cuối cùng tôi cũng trụ vững trước cú sốc này. Càng ngày sức chịu đựng của tôi càng được nâng cấp thì phải ?????
6/ Tối nay tôi onl sớm hơn ngày thường nửa tiếng. Đơn giản vì hôm nay tôi học xong bài khá nhanh. Mở yahoo lên, một đống tin nhắn ập vào mắt tôi. Nhưng trong gần 10 tin nhắn offline tôi chỉ chăm chăm tìm kiếm một tin nhắn. Một tin nhắn với một nội dung không hề thay đổi, ngày nào cũng giống ngày nào, và luôn gửi vào một giờ nhất định. Đó là :
.
« Chúc một ngày tốt lành ! Tôi yêu bạn rất nhiều ! »
.
Cũng đã gần hai ba tháng nay ngày nào tôi cũng nhận được dòng tin nhắn offline này. Người gửi cho tôi có cái nick đặc biệt “I_want_to_be_live”. Chưa bao giờ tôi thấy nick này bật sáng cả. Chỉ toàn là một gương mặt màu xám mà thôi. Ấy vậy mà đúng cái giờ ấy, khi mà tôi lên onl đều nhận được dòng tin nhắn đó. Điều này càng khiến tôi thấy thắc mắc hơn về chủ nhân của cái nick bí ẩn này. Và cũng vì lý do đó khiến cho tôi ngày nào cũng phải onl. Dường như việc nhận được lời chúc đó đã từ lâu trở thành thói quen của tôi thì phải. Dù không biết là do ai làm, nhưng tôi nghĩ rằng, đó chắc hẳn phải là một người tốt. Vì những hành động của người tốt luôn đem lại niềm vui cho những người xung quanh. Điển hình là tôi. Lúc nào đọc thấy dòng tin nhắn này tôi cũng cười hạnh phúc. Thế đấy! Niềm vui đôi khi đơn giản vậy thôi…
.
.................................................
.
Kết thúc tiết 1, tôi đưa mắt nhìn toàn bộ lớp mình, toàn là những cái đầu nằm gục lên bàn vì vẫn còn buồn ngủ. Nhìn sang thằng bạn bên cạnh cũng không khá khẩm hơn. Minh nằm lăn ra, mắt lim dim. Tự nhiên tôi có cái suy nghĩ hơi…tội lỗi là muốn mở cái kính cận Nobita đáng ghét ấy ra để xem khi không có kính, gương mặt Minh sẽ như thế nào????
.
Nghĩ là làm. Tôi rón rén đưa tay cầm nhẹ vào gọng dài hai bên của kính, miệng không ngớt cầu nguyện mong cậu bạn đừng có tỉnh dậy, nếu không chắc tôi chẳng biết chui đầu xuống đâu cho đỡ xấu hổ. Kế hoạch của tôi được tiến hành khá trót lọt, chỉ còn một chút xíu nữa thôi thì xong xuôi, cái kính chết tiệt ấy sẽ được tháo ra….
.
Nhưng đúng cái lúc quyết định, tức là cái lúc gọng kính được tách ra gần khỏi mặt thì Minh đột ngột nắm chặt lấy tay tôi, mắt mở to, má đỏ phừng phừng.
.
- Hơ! Cậu…cậu tỉnh rồi hả????? Tôi….tôi thấy kính cậu bẩn quá nên tính lấy ra lau hộ thôi mà! Nếu cậu không thích thì thôi vậy! – dù đang cực kì đau tim nhưng tôi vẫn cố gắng bình tĩnh cười nói, đồng thời đẩy cái kính về lại vị trí cũ của nó.
.
Minh không nói không rằng, ngồi hẳn dậy, lấy tay chính lại cái kính cận cho ngay ngắn rồi quay sang nhìn tôi lần nữa. Ánh mắt cực kì dã man.
.
- Ấy! Đừng có nhìn tôi như thế! Nhìn kiểu này mắt sẽ không tốt đâu! Mau mỏi lắm! – tôi cố gắng trêu.
.
Cậu ta vẫn im lặng, nhưng ngay lập tức lấy hai tay ôm chặt má tôi rồi dùng hết sức đẩy cái đầu tôi va một cái thật đau vào đầu cậu ấy khiến tôi không kịp trở tay. Khỏi phải nói là lúc đó tôi đau đến mức nào. Đầu con người ta mà cậu ấy làm như bao cát, dúi một cái thật mạnh tưởng chừng có thể…lún tường. Lũ bạn xung quanh đồng loạt ồ lên trước cái cách trả thù quái dị của Minh, tôi thì chẳng còn sức đâu mà nói, mặt nhăn queo, tay xoa đầu, cảm tưởng như toàn bộ nơ ron trong đầu đã đứt phăng ra cả.
.
- Cậu….cậu….cậu ác quá! – tôi tru tréo lên sau một hồi nhăn nhó.
.
Minh vẫn không nói gì. Tôi thấy tội nghiệp cho cái miệng của cậu ta, sinh ra nhưng chẳng được nói. Sau vài giây nhìn tôi chăm chú, cậu ta quay lại cuốn sách của mình rồi tiếp tục đọc. Chẳng lẽ Minh không đau chút nào sao????? Cậu ta có phải là con người không trời????? Dù không nói năng gì nhưng tôi thấy cậu ta cười. Bây giờ tôi mới biết thằng ngồi bên mình là một tên quái vật, chỉ biết vui trên nỗi đau của người khác. Mà cũng tại tôi, tự nhiên khi không lại đi làm cái trò đó, để đến bây giờ có đau cũng phải cắn răng mà chịu, không thể làm gì được.
.
Tuổi học trò của tôi lắm chuyện kì cục như vậy đấy!
.
Tối. Đang chăm chú dán mắt vào màn hình tivi để xem bộ phim Hàn Quốc mà tôi yêu thích thì đột nhiên ông anh hai quý hóa lôi phắt tôi lên lầu khiến tôi la oai oái. Gì thì gì chứ vụ này thì tôi biết tỏng, chắc hẳn ông ta lại muốn nhờ vả tôi chuyện gì nữa đây. Sao cái thân em gái như mình lại phải khổ sở thế này nhỉ????
.
- Hai làm cái trò gì thế????? Em đang coi phim mà! – tôi bực bội.
.
- Anh có việc nhờ mày giúp đây! – thấy chưa! Đúng như tôi dự đoán mà.
.
- Em không biết! Hai đừng có lôi em vào mấy cái vụ tình cảm rắc rối của hai, cho em xuống coi phim! – tôi lắc đầu quầy quầy rồi đứng dậy toan chạy xuống nhà.
.
- Mày ngồi yên coi! Đừng có khiến anh nổi khùng kẻo anh méc ba mẹ chuyện mày làm hư cái USB của ba đó nghen! – ông ta cười nham hiểm. Thế đó! Muốn người ta không biết trừ khi mình đừng làm. Chỉ vì lỡ tay để cái USB chứa nhiều tài liệu quan trọng của ba lẫn trong đống áo quần rồi đem luôn vào máy giặt khiến nó nát vụn không còn nhận diện được mà tôi phải cắn răng nghe theo lời của ông anh ma quái.
Về Đầu Trang Go down
http://www.pronc.tk
Voldermort
..Admin...
..Admin...
Voldermort

Giới tính Nam Tham gia : 22/12/2010
Tài Sản : 2098
Tổng Bài Gửi : 196
Thanks : 12
Tuổi : 28
Đến từ : Nơi ngọn gió bắt đầu
Status : Ta Là Siêu Nhân

HOÀNG TỬ ONLINE Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: HOÀNG TỬ ONLINE   HOÀNG TỬ ONLINE I_icon_minitimeSat Dec 25, 2010 3:01 pm

- Hix! Hai ác lắm! Muốn gì thì nói đi! – tôi xụ mặt.
.
- Ngoan thế là tốt! Việc cũng không khó khăn gì, chỉ cần tối mai mày giả vờ làm bạn gái của anh rồi cùng anh đi tham gia một buổi party mừng sinh nhật con nhỏ người yêu cũ là được! – anh nhún vai cười.
.
- Cái gì cơ????? – tôi nghe mà suýt té – Hai đâu phải thiếu người yêu, tự nhiên bây giờ bắt em giả người yêu của hai, mà còn là để chọc tức chị nào đó người yêu cũ nữa hả????? Hai có bị vấn đề gì không vậy????? – tôi tròn mắt xác nhận sự thật.
.
- Nhưng tao thích thế! Vì nếu dẫn theo bạn gái thì tao bắt buộc phải hôn nó, mà tao tự dưng không thích hôn nhỏ nào nữa hết! Thà hôn mày còn hơn! – anh cào cào đầu.
.
- Má ơi! Hai nói thế mà được hả???? Em còn nhỏ hai ơi! Ở nhà thì không sao! Chứ ra ngoài mà hai hôn em kiểu đó thì em chết mất! – tôi tá hỏa van xin, gì thì gì chứ vụ này thì quá động trời. Không được!
.
- Có gì mà mày sợ thế nhỉ??? Mày phải nên tự hào là cho đến thời điểm này, mày chính là người con gái mà anh hôn nhiều nhất! Anh hôn mày hoài à, vì thế mày chỉ cần tự nhiên để mình anh diễn là được! Ok? – ông anh trai cười nham nhở.
.
- Không không! Em không chịu đâu! Hai ơi là hai! Không được!
.
Tôi vật vã suốt đêm để năn nỉ ông anh trai cho tôi thoát khỏi vụ này nhưng anh chẳng hề mảy may thương xót cho đứa em gái đáng thương này mà chỉ nói một câu duy nhất !
.
- Mày chọn đi ! Muốn đi dự tiệc cùng anh hay muốn bị cắt mạng vài tháng ?
.
Thế đó ! Ổng đã động chạm vào cái nhu cầu không thể không có của tôi. Đó là online mỗi ngày. Nếu bây giờ mà ba biết được chính tôi là nguyên nhân gây ra sự nát bấy của cái USB thì chắc chắn tôi sẽ bị cấm lên mạng ít nhất là một tháng. Một tháng thì làm sao mà tôi sống được hả trời ????? Nhưng nếu đi dự tiệc cùng ảnh thì tôi sẽ phải để ảnh hôn như bạn gái trước mặt bàn dân thiên hạ ????? Đằng nào cũng là đường chết cả ! Khổ thân Trần Thanh Thanh này quá đi !!!!!!!!!!!!!!
Về Đầu Trang Go down
http://www.pronc.tk
Voldermort
..Admin...
..Admin...
Voldermort

Giới tính Nam Tham gia : 22/12/2010
Tài Sản : 2098
Tổng Bài Gửi : 196
Thanks : 12
Tuổi : 28
Đến từ : Nơi ngọn gió bắt đầu
Status : Ta Là Siêu Nhân

HOÀNG TỬ ONLINE Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: HOÀNG TỬ ONLINE   HOÀNG TỬ ONLINE I_icon_minitimeSat Dec 25, 2010 3:01 pm

7/ Nói chắc các bạn không tin. Chứ đúng thật cho tới thời điểm này tôi chính là người con gái được anh trai tôi hôn nhiều nhất ! Toàn là hôn môi thôi. Vì như ảnh nói, ảnh ghét hôn lên má hay trán vì hôn kiểu đó không có cảm xúc. Ảnh hay hôn tôi đơn giản là vì thói quen. Ngay từ nhỏ lúc nào ảnh biểu hiện tình cảm anh em là đều hôn tôi hết. Sáng cũng là ảnh hôn tôi thức tôi dậy, tối cũng là ảnh hôn tôi chúc tôi ngủ ngon. Cho đến khi cả hai đã lớn bằng chừng này (tức là ảnh 20, tôi 16) thì thói quen đó vẫn không thế bỏ được. Cốt yếu vẫn là ở anh tôi. Chứ tôi thì cũng sợ lắm rồi. Một đứa con gái mới lớn chưa có bạn trai mà đã bị con trai (mặc dù ở đây là anh ruột của tôi) hôn hoài thì làm sao không thấy ngại cho được ???? Khi ở trong nhà thì anh tôi hôn tôi mọi lúc mọi nơi, cứ thích là ảnh lại hôn bất kể lúc đó tôi đang làm gì. Có lần tôi mới uống xong ngụm nước, ảnh từ bếp bước ra thấy mặt tôi liền tiến lại hôn một cái thật nhanh lên môi khiến tôi sặc nước lên tận lỗ mũi. Ba mẹ tôi cũng la ảnh hoài nhưng chẳng cải thiện được tình hình. Ảnh luôn nói rằng đó đã là thói quen thấm vào máu thịt. Không thể sửa được. Ảnh nói vì anh thương tôi nên mới làm thế. Nhưng tôi chẳng thích cách biểu hiện tình cảm ruột thịt theo kiểu này tẹo nào. Cứ có cái gì đó loạn luân sao ấy !!!!!
.
.................................................
.
Hôm nay lại là một ngày như bao ngày. Hiện tại thì tôi đang ở lớp. Mọi thứ vẫn thế. Liên vẫn không ngớt huyên thuyên về việc tôi thích Tuấn, còn Phạm Minh vẫn im như hến và dán mắt vào cuốn sách dày cộm của mình. Tôi chán quá liền đứng dậy bỏ ra ngoài. Dù gì cũng đã ra chơi, tôi thích đi dạo quanh trường một mình.
.
Và cái cảnh tượng mà chẳng bao giờ tôi muốn thấy lại đang đập vào mắt tôi....
.
Một con nhỏ nào đó lại đang cầm tay Trọng Tuấn ngồi trên ghế đá. Cả hai đang cười cười nói nói điều gì đó và khi thấy mặt tôi, ngay lập tức cậu ta quàng vai ôm con nhỏ ấy. Đúng là bực mình. Có cần thiết để Tuấn phải làm điều đó không nhỉ ???? Gì chứ tôi chẳng thích thú mấy cái trò này, 16 là một cái tuổi còn quá nhỏ cho những hành động người lớn như thế. Dù có thích nhau đi chăng nữa thì chỉ nên dừng lại ở mức nắm tay mà thôi. Chứ đi xa cái kiểu này thì.... Nhưng tính tôi thì lại thích đâm đầu đối diện mấy cái hoàn cảnh này để cho họ biết tôi không phải là một con bé nhút nhát. Sau một phút hơi bối rối thì tôi cũng lấy lại được tinh thần và hùng dũng tiến về phía chiếc ghế đá nơi Tuấn đang ngồi bằng một vẻ mặt mà theo tôi nghĩ là khá tự nhiên.
.
- Kẹo này ! Cầm lấy ! – vẫn như thường ngày, tôi móc trong túi ra một chiếc kẹo mút rồi đưa trước mặt Tuấn, còn con nhỏ ngồi bên tôi coi như vô hình.
.
Tuấn hơi nhíu mày nhìn tôi. Tôi thấy trong đôi mắt cậu ấy có một cái gì đó cứ như là sợ. Nhưng chắc là do tôi suy nghĩ quá thôi. Cậu ta mà biết sợ là gì ! Một lát sau Tuấn cũng đưa tay lên nhận. Nhưng chưa kịp cầm thì con nhỏ ngồi bên đã bặm môi giựt phăng lấy rồi ném xuống đất. Đưa cái mặt hách dịch nhìn tôi :
.
- Này ! Mày không biết xấu hổ là gì hả ???? Không thấy ảnh đang ngồi với tao à ???? Đúng là đồ khùng !
.
Con nhỏ này đúng là không muốn sống nữa mà ! Dám lấy kẹo mà tôi tặng Tuấn rồi quăng đi à ????? Nó có quyền gì chứ ???? Máu tôi sôi lên, đang định bụng xắn tay áo cho con nhỏ vô phép này một bài học thì tôi ngỡ ngàng khi thấy Tuấn quay sang lấy tay tát một cái rõ mạnh vào mặt con nhỏ khiến nó điếng hồn :
.
- Ai cho phép cậu làm thế ??? Tới nhặt nó lên và đưa cho tôi ! Nhanh ! – Tuấn quát lên, gương mặt đầy giận dữ cứ như thế con nhỏ đó vừa vứt cái gì quan trọng lắm của cậu ta. Điều này khiến tôi rùng mình.
.
Con nhỏ mếu máo ôm mặt nhìn Tuấn với vẻ tức giận nhưng cũng đành bấm bụng chạy lại nhặt cây kẹo mút lên rồi thả vào người cậu ta :
.
- Anh dám đánh em vì cái kẹo mút rẻ tiền này ! Em ghét anh !
.
Và thế là nó chạy đi. Tôi vẫn đứng như trời trồng. Càng lúc tôi càng nhận thấy sự đặc biệt ở Tuấn, cho dù lúc chỉ có hai đứa, cậu ta luôn mồm xỉ vả cái tình cảm của tôi dành cho cậu ấy nhưng khi trước mặt mọi người, Tuấn luôn tôn trọng tình cảm của tôi. Là vì sao nhỉ ???? Chính tôi cũng không hiểu.
.
- Khùng ! Đứng đó làm gì nữa ! Tôi không muốn thấy mặt cậu ! Đi đi ! – Tuấn lạnh lùng.
.
Nhưng tôi thấy vui lắm. Cậu ta cứ lạnh lùng như thế ! Cứ hung dữ như thế nhưng chỉ cần cậu ta không chà đạp lên tình cảm của tôi là được ! Vì vốn dĩ tôi cũng không thích làm bạn gái của cậu ấy, tôi chỉ muốn thích cậu ấy như bây giờ thôi ! Thế là tôi nhún vai quay đi. Thích một người nào đó đúng là vui thật !
Về Đầu Trang Go down
http://www.pronc.tk
Voldermort
..Admin...
..Admin...
Voldermort

Giới tính Nam Tham gia : 22/12/2010
Tài Sản : 2098
Tổng Bài Gửi : 196
Thanks : 12
Tuổi : 28
Đến từ : Nơi ngọn gió bắt đầu
Status : Ta Là Siêu Nhân

HOÀNG TỬ ONLINE Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: HOÀNG TỬ ONLINE   HOÀNG TỬ ONLINE I_icon_minitimeSat Dec 25, 2010 3:02 pm

8/ Cuối cùng thì cái buổi tối đáng nguyền rủa của tôi cũng đã đến. Lúc chiều khi tôi mới đạp xe về, anh Thiện (tên ông anh trai quý hóa của tôi) đã lôi phăng tôi đi và viện một lý do hết sức đáng yêu với ba mẹ là :
.
- Hôm nay sinh nhật bạn con, mà em nó của là bạn của nhỏ Thanh nhà mình nên chúng con đi chung luôn, ba mẹ đừng chờ cơm nhé ! Con sẽ chăm sóc em chu đáo !
.
Nghe cái câu « chăm sóc chu đáo » của ảnh mà tôi sởn cả da gà. Đúng là kẻ dẻo miệng.
.
Và các bạn biết điểm đến đầu tiên của hai anh em tôi là đâu không ? Chính là một Salon tóc ! Ổng lôi tôi vào và để mặc mái tóc thân yêu của tôi cho mấy nhân viên trong đó « hành hạ » ! Nào là gội, sấy, uốn, nhuộm. Rùm beng cả lên. Mũi tôi suýt nữa bị điếc vì mùi thuốc. Mái tóc dài đen huyền của tôi đang phải chịu đựng cái gì thế này???? Anh ơi là anh !!! Sao nhẫn tâm thế chứ ????? Đúng 2 tiếng sau, họ « trả » lại cho tôi một diện mạo mới mà theo tôi là « kinh hoàng ». Tóc tôi từ màu đen nhánh giờ chuyển qua hung hung đỏ, mái tóc thẳng ro bây giờ loăn xoăn mấy lọn uốn. Tôi ước mình có thế lấy cái máy kéo tóc để kéo cái đầu anh tôi ra cho ổng biết thế nào là lễ độ khi dám đối xử với tôi như thế này !
.
- Woa ! Mày đã bắt đầu thành công chúa rồi đấy nhóc ! Chỉ cần trang điểm thêm cái mặt nữa là ok ! – anh tôi trầm trồ, còn tôi thì chẳng lấy gì làm xúc động. Tôi tự biết thân biết phận, xấu thì vẫn xấu thôi. Có làm gì cũng vậy.
.
Và tôi lại phải chịu mất thêm 2 tiếng nữa để cho người ta trang điểm. Không biết bao nhiêu lớp phấn đã được « quất » lên mặt tôi mà khi về nhà dù đã rửa rất nhiều lần nhưng vẫn không sao sạch hết được. Lúc nhìn mình trong gương, tôi giật mình dội lui. Có phải là tôi đây không nhỉ ???? Trang điểm có thể khiến cho khuôn mặt con người ta thay đổi 360 độ như thế sao ???? Vậy thì ai cũng có thể trở thành công chúa rồi ! Chưa kịp định thần thì đã thấy anh tôi móc ví trả tiền cho họ và lôi xộc tôi đi. Phải chăng tôi đang làm công chúa bất đắc dĩ ????
.
Điểm dừng chân tiếp theo chính là shop áo quần của anh Hiếu – bạn thân của anh trai tôi. Có vẻ như mọi chuyện đã được lên kế hoạch sẵn nên chỉ cần nhìn thấy cái mặt tôi là anh Hiếu « ném » thằng vào người tôi một bộ váy rồi đẩy tôi vào phòng thay đồ. Sau gần 15 phút vật lộn với cái váy chật ních cùng với mớ dây dợ lằng nhằng, tôi bước ra. Anh Thiện và anh Hiếu đã đứng sẵn ở đó và nhanh chóng buông một lời nhận xét :
.
- Tạm nhìn được ! Chỉ có cái chân hơi cong một chút !
.
Tôi chẳng buồn đáp lại. Cả đời tôi chưa bao giờ dám mặt váy ra đường cũng vì lý do này. Chân tôi dài thì có dài thật nhưng nó không thẳng ro như chân người mẫu mà lại cong cong, có cố gắng mấy thì tôi vẫn không thể làm cho nó thẳng ra được. Đau khổ là ở chỗ ấy !
.
- Thôi trễ giờ rồi ! Tao đi đã nhé ! Xong việc sẽ báo cho mày biết tình hình !
.
Như mọi lần, anh tôi lôi xộc tôi đi khi tôi chưa kịp chuẩn bị gì. Vở diễn sắp tới đây không biết tôi có diễn tròn vai được không....
.
Nghe anh tôi kể thì chủ nhân của buổi tiệc sinh nhật này trước đây là người yêu của anh, nhưng tại chị ta nhàm chán quá, lại tính tiểu thư nên anh tôi chủ động chia tay. Ai ngờ chị ấy « thù dai » cất công tìm kiếm một anh người yêu nào đó thật oách rồi mời anh tôi đi dự tiệc để « khoe chiến lợi phẩm », mục đích là để cho anh tôi thấy mình đã quá sai lầm khi bỏ rơi một người yêu tuyệt vời như bà và chứng tỏ rằng ngoài anh ra còn có thằng con trai khác xứng đáng hơn. Tôi nghe mà phì cười. Cách trả đũa quá quê mùa. Làm thế chỉ khiến người ta tội nghiệp mình hơn mà thôi.
.
Một buổi tiệc khá đông. Lúc anh dẫn tôi vào thì có nhiều lời bàn tán, không ít kẻ tò mò chạy tới hỏi han. Tôi cũng chẳng lạ lẫm gì việc này nên cố gắng diễn với anh trai khá ngọt. Dù gì cũng là em ruột của một tay « sát gái » có tiếng, tôi không thể làm mất mặt anh mình được. Thế là người ngoài ai nhìn vào cũng tưởng chúng tôi là một cặp hợp rơ. Cách trang điểm khiến tôi trông già hơn cả mấy tuổi nên đi với ông anh trai cũng đồng lứa.
.
- Mục tiêu đằng kia rồi ! Anh em mình xông lên thôi cưng ! – Anh Thiện giật giật tay tôi nháy mắt về phía trước. Thì ra chủ nhân buổi tiệc đã xuất hiện và đang từ trên lầu đi xuống.
.
Anh Thiện bắt tôi phải quàng tay mình vào tay ảnh, miệng cười thật tươi rồi bước cùng ảnh tới phía « mục tiêu ». Thật lòng tôi thấy sợ sợ. Một nữ sinh cấp 3 như tôi, chưa yêu lần nào mà anh hai bắt làm mấy cái trò này. Đúng là quá ác. Nhưng đã đâm lao thì phải theo lao. Tôi sẽ cố gắng diễn thật tốt. Biết đâu từ ngày hôm nay trong tôi lại xuất hiện thêm một giấc mơ mới. Đó là trở thành một diễn viên !
.
- Chào Ngọc ! Lâu rồi không gặp ! Em vẫn xinh như ngày nào ! – Anh tôi chủ động chào hỏi trước bằng một khuôn mặt cực kì rạng rỡ.
.
- Ồ vâng ! Chào anh ! Lâu rồi không gặp ! Anh vẫn đào hoa như ngày nào ! – Chị ta có vẻ vẫn còn ức chuyện bị anh tôi đá nên tỏ ra mỉa mai khi nhìn thấy tôi tay trong tay với ảnh.
.
- Em quá khen ! Đây là Thanh ! Vợ sắp cưới của anh ! Hai người làm quen đi !
.
Tôi suýt nữa ngã lăn ra nền khi nghe cụm từ « vợ sắp cưới » thốt ra từ miệng anh hai. Ông anh này càng lúc càng liều. Chắc có lẽ muốn chọi lại lời mỉa mai của chị ta nên mới nói vậy. Nhưng xem ra kết quả của sự « liều mạng » này cũng không tồi chút nào. Chị ta trợn tròn mắt, sự ngạc nhiên lộ rõ, nhìn tôi chằm chằm cứ như muốn xé tôi ra làm trăm mảnh. Cũng đúng thôi. Anh tôi nổi tiếng đào hoa và kèm theo đó chính là cái danh « sát gái ». Chẳng cô nào níu được chân ảnh ở lại bên mình quá vài tháng huống gì bây giờ anh hai lại công khai với chị ta tôi là vợ sắp cưới của ảnh. Hiểu ra được vấn đề, tôi lấy lại tinh thần. Chị ta nhìn tôi chứ gì ? Thì tôi nhìn lại cho « phải phép ». Trần Thanh Thanh này cũng không thuộc dạng nhát gan.
.
- Chị có vẻ thích ngắm người khác nhỉ ? Đúng là thú vị quá ! – tôi bức xúc cất lời khi thấy hành động nhìn không chớp mắt của chị ta. Chị ta không mỏi mắt nhưng tôi thì đã mỏi lắm rồi.
.
- À...vâng ! Tại tôi muốn nhìn kỹ một chút cô gái đặc biệt có thể giữ được trái tim của Minh Thiện nổi tiếng lãng tử đa tình nên mới thế! Xin lỗi vì đã làm cô ngại ! – chị ta hơi luống cuống nhưng cũng mỉm cười trả lời từ tốn.
.
- Không ! Tôi làm gì phải ngại ! Chị cứ nhìn thoải mái ! Đi với anh Thiện thì lúc nào tôi cũng đầy tự tin ! – tôi đáp lại không thương tiếc, kèm theo một nụ cười mà chính bản thân tôi cũng tự nhận thấy là « đểu ».
.
Chị ta tái mặt. Anh tôi thì hơi ngỡ ngàng nghiêng đầu sang nhìn tôi, ánh mắt cứ như muốn nói : « nhóc con ! Anh tự hào vì mày lắm ! ». Tôi mỉm cười. Con người ta luôn có những khả năng tiềm ẩn mà. Bây giờ tôi đã phát hiện mình có khả năng nói mà khiến người khác phải đau !
.
- Anh ơi ! Lại đây ! – như đã đến « đường cùng », chị ta quay sang phía bên trái cất giọng kêu một ai đó rồi quay sang nhìn chúng tôi cười cười – Tiện thể Ngọc cũng muốn mọi người làm quen đôi chút với người yêu của Ngọc !
.
Anh trai tôi gật đầu. Tôi không phản ứng. Mục tiêu của chúng tôi đến đây chính là điều này. Chọc tức và xem mặt người yêu của chị ta. Một thanh niên đang đứng ở phía gần cửa chậm rãi bước tới. Tôi cũng không buồn nghiêng đầu sang nhìn, cứ để anh ta tới trước mặt rồi nhìn cũng không muộn.
.
- Đây là Thiện – người em vẫn hay nói với anh, còn đây là người yêu của anh ấy ! – chị ta léo nhéo.
.
- Chào anh ! Chào...
.
Câu nói của người thanh niên ấy bị bỏ lửng. Trong lúc đó tôi cũng sửng sờ. Như thế này là sao chứ ??????????????????????????
Về Đầu Trang Go down
http://www.pronc.tk
Voldermort
..Admin...
..Admin...
Voldermort

Giới tính Nam Tham gia : 22/12/2010
Tài Sản : 2098
Tổng Bài Gửi : 196
Thanks : 12
Tuổi : 28
Đến từ : Nơi ngọn gió bắt đầu
Status : Ta Là Siêu Nhân

HOÀNG TỬ ONLINE Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: HOÀNG TỬ ONLINE   HOÀNG TỬ ONLINE I_icon_minitimeSat Dec 25, 2010 3:02 pm

9/ Tôi ước mình có thể bốc hơi thành không khí để khỏi phải chứng kiến điều này. Dẫu biết đời có rất nhiều sự bất ngờ nhưng tôi không muốn đón nhận cái bất ngờ phũ phàng này chút nào ! Làm sao lại thành ra thế này ????? Làm sao mà người yêu của chị ta lại chính là Trọng Tuấn – hoàng tử « mắc dịch » của tôi được chứ ?????? Quá vô lý nhưng lại là sự thật. Tôi và cậu ta nhìn nhau cũng phải hơn 2 phút. Dù đang rất ngỡ ngàng nhưng tôi cũng kịp nhận ra nỗi bàng hoàng xen lẫn ngạc nhiên từ phía Tuấn. Chúng tôi cứ thế nhìn nhau. Mắt tôi dường như không chớp. Cả cơ thể tê liệt. Tim cũng tưởng chừng ngưng đập. Anh ơi là anh !!!!! Anh bắt đứa em gái mới lớp 10 của mình giả là người yêu để đi chọc tức cô bạn gái cũ mà không ngờ rằng cô bạn gái cũ ấy cũng sử dụng luôn chiêu này để quay lại chọc tức anh. Đúng là số phận mà. Không ai đoán trước chữ « ngờ ».....
.
- Hai người làm sao thế ? – cuối cùng cũng có kẻ thứ ba cất lời kết thúc chuỗi thời gian câm lặng giữa chúng tôi. Kẻ thứ 3 đó không ai khác chính là chị Ngọc.
.
- Đây là người...người....người....người yêu của chị ????? – tôi cà lăm đến 4 lần mới nói trọn vẹn được từ người yêu. Tôi vẫn muốn xác nhận lại bằng lời của chị ta.
.
- Uh ! Anh Tuấn là bạn trai của Ngọc ! Chúng tôi cũng sắp làm đám cưới rồi ! Phải không anh yêu ? – chị ta vừa nói vừa quàng tay làm điệu bộ thân mật với Tuấn.
.
Tôi sởn da gà khi nghe câu nói ấy. Rõ ràng chị ta đang muốn chơi lại anh tôi. Nhưng đáng tiếc thay cho cả hai con người này khi họ không biết rằng tôi và Tuấn là bạn cùng trường. Họ càng không biết rằng tôi là người đang theo đuổi Tuấn. Họ cũng càng không biết rằng giữa chúng tôi có vô vàn những lần chạm trán nhau. Suy ra họ sẽ không biết rằng chúng tôi đã quá hiểu nhau rồi.
.
- Nhìn đẹp trai thật đó ! Em tìm đâu được chàng hoàng tử bạch mã này thế ????? Hồi trước quen em anh không nghĩ là em có khả năng này !
.
Anh tôi đúng là hơi « vô hậu » khi nói những lời này. Có lẽ anh giận những gì mà chị ta vừa mới nói. Tôi thở dài ngán ngẩm. Tuấn thì hơi mất bình tĩnh. Mặt khá căng thẳng. Còn chị ta thì giận tím mặt nhưng cũng cố « chiến tới cùng » :
.
- Cám ơn vì lời khen của anh. Đứa con gái nào cũng mong đời mình sẽ có một hoàng tử. Em cũng vậy thôi. Nhưng đáng tiếc đến bây giờ em mới tìm thấy hoàng tử thật của đời mình. Còn những kẻ trước đây chỉ là hoàng tử dởm mà thôi. Phải không anh yêu ? – chị ta ngẩng mặt lên nhìn Tuấn cười tươi lấy tinh thần.
.
Tuấn không nói gì. Có lẽ cậu ta cũng giống tôi, cảm thấy cuộc đấu khẩu này thật chẳng có chút thú vị gì. Đáng lẽ ra tôi nên cương quyết từ chối đi cùng anh hai đến buổi tiệc này. Một vở kịch quá chán khi mà những diễn viên không ăn nhập với vai của mình. Bỗng dưng trong đầu tôi nhớ lại cái tên đầy đủ của chị ta mà có lần anh hai đã nói với tôi. Hình như là Vũ Hồng Ngọc. Phải rồi ! Vũ Hồng Ngọc và Vũ Hoàng Trọng Tuấn ! Đảm bảo là có mối liên hệ máu mủ với nhau. Đúng là người tính không bằng trời tính ! Tôi nghĩ mà buồn cười.
.
Nhìn Tuấn hôm nay trông lớn hẳn. Lúc mặc đồng phục nhìn cậu ta còn giống giống con nít chứ bây giờ thì hoàn toàn khác. Vốn dĩ Tuấn đô con nên vào vai người yêu của chị ta khá hợp và chẳng mấy ai nghi ngờ. Cuối cùng trong vở diễn này, tôi và Tuấn lại là những diễn viên xuất sắc nhất vì đã đánh lừa được tất cả về số tuổi.
.
Suốt buổi tiệc, tôi ngán ngẩm ngồi một chỗ mặc cho ông anh hai lăn xăn hết người này đến người khác để nói chuyện. Anh tôi có tài ăn nói nên quan hệ rộng, ai ảnh cũng quen. Còn tôi thì làm gì quen ai trong đám người này đâu, ngoại trừ Tuấn. Một mình cầm ly nước ngọt trên tay, tôi vừa uống vừa ngắm hoàng tử « mắc dịch » của mình. Đúng là hoàng tử của Thanh Thanh này có khác, đẹp trai và nổi bật. Chỉ tiếc là tôi chỉ được ngắm thôi chứ không thể nào là công chúa của cậu ta. Thứ nhất là vì tôi không thích làm bạn gái, thứ hai là vì cậu ta hoàn toàn không thích tôi, thậm chí là ghét. Chốc chốc ánh mắt Tuấn có chạm ánh mắt tôi, nhưng chỉ trong tích tắc cậu ta chuyện hướng nhìn ngay. Tôi cũng không thèm buồn vì điều đó. Tôi thích ngắm cậu ta chứ không cần cậu ta phải nhìn mình. Nhiều lúc tôi tự khâm phục cái tính cách kì quặc của bản thân. Nhưng đúng là nó giúp ích cho tôi khá nhiều để vượt qua những điều tưởng chừng như khó khăn của cuộc sống.
.
- Làm gì mà im vậy em yêu !
.
Ông anh trai quái quỷ của tôi không biết từ đâu bay ra làm tôi giật bắn mình. Không những thế ông còn cúi mặt xuống hôn tôi khiến một lần nữa tôi sặc nước ngọt lên tận mũi. Ông không còn biết sợ là gì nữa rồi. Giữa đông người thế này mà ổng dám làm cái hành động đó. Ông anh trai này muốn em gái mình chết vì xấu hổ sao ?????? Tôi cứng đơ người trước nụ hôn dã man của anh mình. Thực tình lúc đó tôi không còn biết mình nên làm gì nữa. Những tiếng ồ cất lên kèm theo đó là những tràn pháo tay rần rần. Họ vui nhưng tôi thì đau lòng muốn chết. Chắc hẳn ai đó trong đám người này đã thách anh tôi để ảnh làm cái trò này. Mà tính anh trai tôi thì tôi biết quá rõ. Ông dám làm tất cả mọi thứ nên đừng ai dại mà thách thức . Nhưng sao lần này nạn nhân lại là Trần Thanh Thanh tôi chứ ?????? Mãi quay vòng trong mớ suy nghĩ hỗn độn, tôi không để ý đến ánh mắt của Tuấn đang nhìn chằm chằm vào mình. Chị Ngọc cũng ngạc nhiên không kém. Làm sao đây ???? Tuấn không biêt được tôi là em gái của anh Thiện nên chắc chắn sẽ hiểu nhầm cho mà xem. Trời ơi là trời ! Tôi cứ hốt hoảng như thế cho đến khi một suy nghĩ vụt đến cắt ngang sự rối loạn trong đầu tôi. Là rằng : « Việc gì mà mày phải hốt hoảng ? Nó đấu có thích mày ! Nó đâu có thích mày ! ». Đúng ! Tuấn đâu có thích tôi ! Vì thế cậu ta không việc gì phải thấy khó chịu hay hiểu nhầm tôi cả. Và thế là tôi lấy lại bình tĩnh để đối diện sự việc. Dù sao trước khi đi anh cũng đã thông báo trước là anh sẽ hôn tôi trước mặt mọi người rồi. Tôi chấp nhận theo ảnh tới đây nghĩa là phải chấp nhận chuyện này. Cứ thế tôi tự trấn an mình. Anh Thiện có vẻ khá hài lòng với « diễn xuất » trên cả tuyệt vời của tôi.
.
Sau đó một lát thì mọi chuyện cũng trở lại bình thường. Người ta đã không còn nhìn tôi nữa. Tuấn cũng đã đi đâu mất. Có lẽ cậu ta không thích nhìn thấy tôi thì phải ! Cũng không sao. Tôi cũng không thích Tuấn nhìn mình trong hoàn cảnh này. Khi mà tôi đang phải làm một diễn viên bất đắc dĩ.
.
Bỗng dưng tôi muốn đi giải quyết. Có lẽ do từ nãy đến giờ chỉ toàn uống nước ngọt. Tôi đặt ly nước xuống bàn rồi đi về hướng nhà vệ sinh. Ở đây kể cũng lạ, nhà vệ sinh nằm cách nhà ở cũng khá xa, đúng hơn là nằm tách biệt với nhà ở. Khó khăn lắm tôi mới tìm được nó. Đang định mở cửa bước vào thì đột ngột có một cánh tay nào đó lôi mạnh tôi lại.
Về Đầu Trang Go down
http://www.pronc.tk
Voldermort
..Admin...
..Admin...
Voldermort

Giới tính Nam Tham gia : 22/12/2010
Tài Sản : 2098
Tổng Bài Gửi : 196
Thanks : 12
Tuổi : 28
Đến từ : Nơi ngọn gió bắt đầu
Status : Ta Là Siêu Nhân

HOÀNG TỬ ONLINE Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: HOÀNG TỬ ONLINE   HOÀNG TỬ ONLINE I_icon_minitimeSat Dec 25, 2010 3:02 pm

10/ Là Tuấn. Cậu ta ấn mạnh tôi vào bức tường đối diện. Tôi hốt hoảng vùng mạnh nhưng không tài nào thoát khỏi sự ghì chặt của cậu ta.
.
- Này ! Cậu làm gì thế hả ? Nam nữ thọ thọ tương thân ! Buông ra mau !
.
- Tôi không buông đó ! – Tuấn hằn giọng.
.
- Đồ khùng ! Thả tay tôi ra ! Đau quá ! – Tôi bức xúc.
.
- Cậu là đồ nói dối ! – Tuấn nghiến răng.
.
- Nói dối gì cơ chứ ???? Thả tôi ra đi rồi muốn nói gì thì nói !
.
- Ở trường cậu đeo đuổi tôi ! Còn ngoài trường thì làm bồ của một thằng khác ! Cậu đang chơi trò mèo vờn chuột hả ? Hay là trò bắt cá hai tay ? – giọng Tuấn chẳng khác nào là tra khảo. Điều này đụng chạm vào tự ái của tôi.
.
- Tôi làm gì thì kệ tôi chứ ???? Liên quan gì cậu đâu ! Tôi thích cậu nhưng cậu đâu thích tôi ! Tôi cũng không phải là gì của cậu hết ! Vì thế cậu không có quyền nói những lời này ! Buông tay tôi ra ! – tôi nổi cáu.
.
Tuấn khựng lại một giây rồi chợt thả lỏng tay. Tôi vung ra thoát khỏi sự khống chế của cậu ta. Vừa xoa xoa cổ tay mới bị cầm chặt, tôi vừa nhìn Tuấn bức xúc :
.
- Này ! Cậu bị gì thế hả ??? Tự nhiên khi không ấn tôi vào tường làm tay tôi bầm cả đây nè ! Không nể tình cậu là người mà tôi thích thì tôi đã đánh lại câu rồi đó !
.
- Im đi ! Đồ nói dối ! – cậu ta cứ nhắc đi nhắc lại cái câu đó khiến tôi bực cả mình.
.
- Nói dối gì hả ???? Tôi dối cậu hồi nào ????? Chúng ta đều giống nhau mà thôi, đều đang đóng kịch, việc gì mà cậu tại nói tôi như thế ! Không phải chính cậu cũng đang nói dối những người khác đó sao ?
.
- Tôi nói dối ?
.
- Không đúng à ! Đừng tưởng tôi không biết ! Chị Ngọc họ Vũ, cậu cũng họ Vũ, mặt hai người cũng hao hao giống nhau. Chắc chắn là bà con với nhau. Cũng giống tôi với anh tôi thôi. Đâu có gì khác. – tôi thở dài ngao ngán giải thích cho cậu ta hiểu.
.
- Anh tôi ???? Thế người đó là anh cậu ???? – Mặt Tuấn thộn ra.
.
- Anh ruột tôi đó ! – tôi xụ mặt.
.
Cậu ta ngạc nhiên ra mặt. Ánh mắt đột ngột sáng lên. Tuấn lúc nào cũng khó hiểu như thế. Tôi thoáng thấy cậu ta mỉm cười nhưng nụ cười đó tắt đi rất nhanh. Thay vào đó là gương mặt « hách dịch » ngày nào :
.
- Đồ khùng ! Tôi không khùng như cậu đâu !
.
Và cậu ta bỏ đi.
.
Tôi ngẩn ngơ nhìn theo. Cậu lúc cậu ta càng quái dị. Tôi có đang thích nhầm người không nhỉ ?????
.
Tan tiệc.
.
Anh tôi chào hỏi hết mọi người rồi lôi xộc tôi về. Thế là đã xong nhiệm vụ. Tôi chẳng ngờ là lại gặp Tuấn trong vở diễn này, mà còn là đồng vai diễn với tôi nữa chứ ! Trên đường về, anh cứ luôn miệng khen tôi làm tốt. Đúng là ông anh tàn nhẫn. Chỉ biết mình mà không quan tâm tới suy nghĩ của đứa em gái duy nhất. Sao tôi lại có ông anh tồi thế cơ chứ ????? Nghĩ mà buồn cho mình quá. Nhưng dù sao bà Ngọc đó cũng không phải loại con gái hiền lành gì cho cam nên tôi cũng không mấy ray rứt khi đồng ý cùng anh diễn vở kịch này.
.
Về tới nhà là tôi bay vào máy tính....
.
« Sao hôm nay chị onl muộn thế ? >.< »
.
Đó là dòng pm của Prince kèm theo tiếng Buzz khiến tôi buồn cười. Cậu nhóc luôn như thế ! Hơi con nít những rất đáng yêu.
.
« Chị mới đi ăn sinh nhật bạn về ! +_+ »
.
« Bạn nào cơ ??? Trai hay gái ? »
.
« Con gái ! Mà sao em lại hỏi chuyện đó ! >.< »
.
« Ờ không có gì ! Chị đừng để ý ! »
.
« Thằng nhóc này ! Bữa nay em lạ lắm đó ! »
.
« cười nhăn răng, tính em vốn thế mà ! À, chị quen em lấu rồi, sao không lúc nào em thấy chị hỏi về tên thật của em vậy ? Chị thật sự không quan tâm sao ? »
.
« Có chứ ! Nhưng chị muốn em tự nói ! Với lại em cũng đâu có hỏi tên thật của chị vui vẻ »
.
« Em tên là Minh Nhật ! ^^ »
.
« Oh ! Tên rất hay ! Sao tự nhiên bây giờ em lại muốn nói tên cho chị biết thế ? ;nháy mắt »
.
« Thì tại bây giờ em tin chị rồi ! Còn chị, chị tin em không ? »
.
Tôi im lặng...Vì thực sự niềm tin trên thế giới ảo này mong manh lắm. Tôi coi thời sự và đọc báo thường hay thấy mấy vụ án lừa đảo qua mạng, tôi sợ.....
.
« Sao thế chị ? Mạng lại lag à ? »
.
« Mẹ gọi rồi ! Chị out đã nhé ! Chúc em ngủ ngon ! »
.
Tôi vội vã sign out. Không hiểu sao tôi lại thấy mất bình tĩnh ghê gớm. Câu hỏi của Prince, à không, của Nhật tự dưng khiến tôi khó chịu. Nếu nói không tin thì cũng không đúng, nhưng nói tin thì tôi lại thấy chưa đủ. Tính tôi là thế, không bao giờ thích nói dối, ngay cả ở trên mạng, tôi cũng chưa bao giờ nói dối ai, cho dù ở thế giới ảo này, người ta sống với nhau bằng nhiều mặt, và đa số, người ta đều không nói thật....
.
Tôi cần phải suy nghĩ kỹ hơn về câu trả lời....
.
Sáng nay ông anh trai quý hóa của tôi đột ngột trở nên tốt bụng lạ thường. Ổng đề nghị chở tôi đi học. Ba mẹ tỏ vẻ khá bất ngờ trước chuyện này còn tôi thì chẳng buồn xúc động. Chỉ khi nào tôi làm được một việc gì tốt cho anh ấy thì ảnh mới đối xử như thế, còn ngày thường thì dù có năn nỉ gãy lưỡi cũng chẳng đời nào anh tôi chịu làm công tác đón đưa này.
.
- Hôm qua mày diễn perfect lắm ! Vài bữa nếu có đi tiệc tùng gì anh sẽ đem mày theo cho an tâm. Chứ đi với mấy con nhỏ tiểu thư điệu đàng tao chán lắm rồi ! – anh tôi vừa lái xe vừa nói, giọng ngọt xớt.
.
- Thôi ! Hai cho em xin hai chữ bình yên ! Hôm qua hai hành hạ em thế là đủ rồi ! – tôi thở dài từ chối.
.
- Vui mà ! Mày không thấy cô ta tức đến mức đỏ mặt tía tai hả ???? Mày mới 16 tuổi thôi mà ăn nói đủ làm chết người ta, anh phục mày lắm ấy ! – tôi có thể coi đây là lời khen không nhỉ ?????
.
Đang định đốp lại ông anh trai đào hoa của mình, chợt tôi khựng lại khi thấy một cảnh tượng hết sức kì lạ.....
.
Nếu như không phải là tôi đang hoa mắt, thì rõ ràng, ở phía trước mặt, nhỏ Liên bạn thân tôi đang ngồi sau yên xe máy của một người....Mà đây không phải là người lạ gì cho cam....Đây lại là Tuấn....là Tuấn....
Về Đầu Trang Go down
http://www.pronc.tk
Voldermort
..Admin...
..Admin...
Voldermort

Giới tính Nam Tham gia : 22/12/2010
Tài Sản : 2098
Tổng Bài Gửi : 196
Thanks : 12
Tuổi : 28
Đến từ : Nơi ngọn gió bắt đầu
Status : Ta Là Siêu Nhân

HOÀNG TỬ ONLINE Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: HOÀNG TỬ ONLINE   HOÀNG TỬ ONLINE I_icon_minitimeSat Dec 25, 2010 3:02 pm

11/ Không hiểu sao tôi lại thấy người nóng bừng lên. Chỉ là chở nhau thôi mà, không nói lên được điều gì cả...Tôi tự an ủi mình như thế nhưng vẫn cảm thấy khó chịu trong người. Chẳng phải nhỏ Liên vẫn luôn ghét Tuấn sao ??? Chẳng phải chính nó là người phản đối gay gắt nhất việc tôi thích Tuấn sao ???? Vậy thì thế này là thế nào chứ ???? Tôi mãi nghĩ. Đầu óc quay cuồng. Chiếc PCX của anh trai chở tôi lao thẳng đi trong miền suy nghĩ hỗn độn ấy, tôi chỉ kịp ngoái đầu lại nhìn một lần nữa cái cảnh tượng kia...Buồn.....
.
Tới lớp. Tôi cố gắng bình tĩnh hết sức để có thể nói chuyện từ tốn với Liên. Lúc thấy tôi, cô bạn thân tỏ vẻ vô cùng tự nhiên như ngày thường, miệng lanh lảnh :
.
- Mày ! Hôm nay sao đi học sớm thế ????
.
- Hôm nay hai chở tao đi học ! – tôi cố gắng nhẹ giọng, mặc dù trong lòng thì cứ muốn phang thẳng vào mặt con bạn để hỏi lý do tại sao lại đi cùng với Tuấn.
.
- Ôi ! Chuyện lạ nghe ! Ông Thiện mà chở mày đi học thì chứng tỏ mày vừa làm cái gì cho ổng phải không ? – Liên tròn mắt, vòng hai tay ra điệu suy luận.
.
- Uh....Mà...hôm nay...mày đi học bằng gì thế ? – tôi ấp úng.
.
Liên nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên. Tôi vội vã vớt vát.
.
- À không ! Tao hỏi thế để có gì lát nhờ mày chở về ấy mà ! – tôi cười, nụ cười giả tạo.
.
- Hix ! Sorry mày ! Hôm nay tao không đi xe ! – nhỏ Liên xụ mặt.
.
- Thế ai chở mày ??? Xe mày đâu ??? Sao mày lại không đi xe ???? – tôi hỏi không kịp thở, mọi thắc mắc cứ ào ra khiến tôi không kịp ngăn mình lại.
.
- Mày làm sao thế ???? Sao hôm nay quan tâm tao đột xuất thế ??? – Liên hơi hoảng trước sự vồn vập của tôi.
.
- À uh ! Thì bạn bè quan tâm nhau là điều đương nhiên mà. Tao với mày lại là bạn thân. Mà thôi ! Mày trả lời tao đi ! – tôi đang cố gắng bình tĩnh hết sức.
.
- Xe tao bị hư rồi ! Hôm nay...à ờ....hôm nay....chị tao chở tao đi học ! – sự lúng túng trong câu trả lời của nhỏ Liên làm tôi suy sụp hẳn...
.
Tôi im lặng. Vì không còn gì để hỏi nữa. Tôi không cho nó biết là tôi thấy Tuấn chở nó đi học để những mong nó thành thật nói với tôi. Nếu thế thì chứng tỏ chuyện sẽ không có gì cả. Bấy lâu nay tôi luôn tin Liên, tin hơn cả người nhà, có chuyện gì tôi với nó cũng tâm sự với nhau. Vậy mà....nó đã nói dối tôi.
.
Tự nhiên tôi thấy buồn ghê gớm. Có thể nói Trần Thanh Thanh tôi là một con người yếu đuối về mặt tình cảm. Điều khiến tôi sợ hãi nhất là bị phản bội, bị quay lưng với niềm tin mà tôi dành cho họ. Vì thế tôi cố gắng không bao giờ nói dối ai là bởi lý do đó. Nhưng sao người ta lại có thể nhẫn tâm nói dối tôi chứ ?????? Tôi quyết định sẽ không hỏi thêm Liên bất kì điều gì nữa. Dù đang rất bực mình nhưng tôi cũng tự ý thức được rằng, Tuấn không phải là gì của mình, và mình không có quyền...ghen ! Tôi giận Liên. Và tôi im lặng.
.
Con nhỏ bạn thấy tôi chẳng thèm nói chuyện gì thêm với nó thì cũng không quan tâm gì. Vì nó quá quen với tính cách nắng mưa thất thường của tôi nên cứ nghĩ là tôi lại đang dở chứng. Nhưng Liên đã không biết được...Tôi đang giận nó...Giận rất nhiều...
.
Tiết 1 là giờ Lịch sử.
.
Đang nằm rủ trên bàn, đột ngột tôi giật mình vùng dậy khi nghe tin động trời :
.
- Các em lấy giấy ra làm bài kiểm tra 15 phút thay cho kiểm tra miệng !
.
Đó là những gì thốt ra từ miệng của cô giáo. Tôi thấy người mình rã rời. Kiểm tra ư ???? Làm sao mà tôi làm bài được với cái tâm trạng này ???? Và cái quan trọng hơn, là làm sao tôi làm bài được khi trong đầu tôi không hề có một chữ ????? Hậu quả của tính chủ quan đã sờ sờ trước mắt. Tôi cứ nghĩ mình đã có điểm kiểm tra miệng rồi nên không cần phải học bài nữa. Thế đấy ! Đời không ai biết được chữ « ngờ » !
.
Lấy tay xé tờ giấy đôi còn trắng tinh trong vở, người tôi toát mồ hôi hột. Cậu bạn ngồi bên thấy được vẻ mặt lo lắng của tôi cũng hơi ngẩn người một lát nhưng rồi cũng không nói gì. Tôi lúc này thì chẳng còn sức mà quan tâm để ý tới ai nữa. Nếu bài kiểm tra lần này mà bị điểm kém thì có lẽ tôi hết sống nổi với ba tôi. Các bạn không biết đó chứ, ba tôi là một người cực kì đáng sợ trong vấn đề học tập của con cái. Mỗi lần mà tôi bị điểm kém, cô giáo chủ nhiệm gọi điện về là y như rằng ngày hôm đó đời tôi chấm dứt. Tôi lại rất sợ ba nên chẳng bao giờ dám để bài kiểm tra thấp điểm. Nhưng bây giờ thì khả năng đó lại rất cao. Tụi bạn tôi thường nói mấy môn xã hội thì cần gì học, chỉ cần nhớ ý rồi bịa ra càng dài càng tốt, thế nào cũng có điểm. Nhưng theo những gì mà tôi thấy, nếu không biết gì mà cứ bịa lung tung thì vẫn là trứng ngỗng với « cây gậy Trường Sơn » mà thôi !
.
Viết xong cái tên mình, tôi run rẩy đợi chờ cô đọc đề. Mà bây giờ có đợi cũng chừng đó. Vì căn bản là tôi đâu có học bài. Một chữ cũng không nhớ. Và thay vì chờ cô đọc đề, tôi tự cầu nguyện cho bản thân mình.
.
Cuối cùng thì cái đề cũng xuất hiện, tôi chép vào tờ giấy làm bài mà lòng đau như cắt. Thế là hết ! Những quả trứng và mấy cây gậy của ba đang chờ đợi tôi phía trước. Và trong cái giây phút đó, trong đầu tôi bỗng dưng lóe lên một ý nghĩ tội lỗi...Một ý nghĩ luôn xuất hiện trong đầu của những đứa học sinh khi bị lâm vào hoàn cảnh giống như tôi. Tài liệu ! Hai từ đó dội vào đầu tôi. Đằng nào cũng chết ! Nếu lỡ may lật tài liệu mà bị lộ thì cũng ngang bằng với việc không lật tài liệu mà bị điểm kém. Tôi liều mình mở cặp, rút từ từ cuốn sách giáo khoa Lịch sử, đầu cúi sát xuống thành bàn lật lật từng trang. Phạm Minh nhìn sang, khuôn mặt chau lại. Cậu ta lấy tay đẩy nhẹ vào người tôi ý bảo tôi hãy cất đi. Nhưng trong tình thế đó, tôi đã đâm lao thì phải theo lao. Tôi tự trấn an mình và cố liều một lần thử xem sao. Bàn tôi dù gì cũng nằm cuối lớp, lại ở bên góc nên chắc cô sẽ ít chú ý. Tôi cứ vừa nghĩ như thế vừa lật, đầu óc loạn cả lên, tim thì nhảy múa. Đây rồi ! Đáp án đây rồi ! Tôi hí hửng nhìn và...chép ! Chốc chốc tôi lại nhìn lên phía bảng, cô vẫn đừng ở đó. Tức là tôi vẫn an toàn. Vậy là tôi lại cúi xuống chép tiếp.
.
Nhưng cuộc sống luôn có những quy luật nhất định của nó. Học trò có những chiêu thức tinh quái qua mắt thầy cô để giở tài liệu thì thầy cô cũng có khả năng phát hiện và chặn đứng hành động đó. Học trò càng tinh vi thì thầy cô càng sắc bén trong quan sát. Nhưng có lẽ là tôi đã thoát được việc bị cô phát hiện nếu như Phạm Minh không lấy tay dụi nhẹ vào người tôi ngăn cản để khiến cô phải chú ý.
.
- Thanh Thanh, Phạm Minh! Hai em đang làm gì đó ????????? – cô giáo nói lớn rồi đi nhanh về phía tôi. Ngay lập tức, tôi đẩy cuốn sách vào sâu trong hộc bàn, mặt cố gắng tươi tỉnh để không bị phát hiện.
.
- Cô hỏi hai em ! Hai em đang làm gì đó ???? – cô dừng lại trước bàn học của tôi và nhắc lại câu hỏi.
.
- Dạ thưa cô ! Chúng em có làm gì đâu ạ ! Chúng em đang làm bài kiểm tra ! – tôi cố gắng trả lời rành rọt, mặc dù trong lòng đang nóng như lửa.
.
- Thật không ? – cô nói lớn rồi nhanh như chớp đưa tay vào học bàn và lấy ra cuốn sách giáo khoa trước mặt mọi người.
.
Tôi tím mặt. Minh cũng không bình thường được. Ánh mắt cô giáo đầy tức giận.
.
- Thế này là thế nào hả ???? Hai em giải thích cho tôi !
.
Cả tôi và Minh đều im lặng. Tôi sợ. Thực sự rất sợ. Dù đây là tình huống đã được dự tính trước nhưng sao khi đối diện tôi vẫn cảm thấy không đủ tự tin. Minh quay sang nhìn tôi. Đôi mắt chứa đụng sự bực tức kinh khủng. Chắc Minh đang trách tôi đã lôi cậu ta vào chuyện này trong khi thủ phạm chỉ là mình tôi. Hai tay tôi nắm chặt, run lẩy bẩy, miệng tôi cứng đơ. Tôi phải nói gì đây nhỉ ???? Nhận là mình đã làm ư ???? Tôi không dám nói. Tôi hèn quá...
.
- Thưa cô ! Em là người làm chuyện này, bạn Thanh không có liên quan gì, bạn ấy chỉ nhắc nhở em không được giở tài liệu mà thôi !
.
Những lời dõng dạc của Phạm Minh dội vào tai tôi như sấm sét khiến cả người tôi tê giật.
Về Đầu Trang Go down
http://www.pronc.tk
Voldermort
..Admin...
..Admin...
Voldermort

Giới tính Nam Tham gia : 22/12/2010
Tài Sản : 2098
Tổng Bài Gửi : 196
Thanks : 12
Tuổi : 28
Đến từ : Nơi ngọn gió bắt đầu
Status : Ta Là Siêu Nhân

HOÀNG TỬ ONLINE Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: HOÀNG TỬ ONLINE   HOÀNG TỬ ONLINE I_icon_minitimeSat Dec 25, 2010 3:37 pm

12/ Từ
phía lớp đã bắt đầu có những lời xì xầm rộ lên. Ánh mắt cô giáo cũng
chợt ngỡ ngàng khi nghe những lời mà Minh vừa nói. Điều đó hoàn toàn
đúng vì từ trước đến giờ, trong suy nghĩ của mọi người, Phạm Minh là một
học sinh ưu tú ! Cậu ta xứng đáng đứng đầu trong danh hiệu « Mọt sách
chất lượng cao » !
.
- Tất cả im lặng ! Hai em ngồi xuống đi ! Phạm Minh ra chơi xuống phòng
giám thị gặp tôi ! – cô giáo nói điềm tĩnh. Ngay lập tức không khí trở
lại im ắng.
.
Tôi ngồi xuống. Người như bị mất hồn. Bằng một ánh nhìn đầy tội lỗi, tôi
quay sang Phạm Minh. Nhưng trông cậu ta chẳng chút nào lo lắng hay sợ
hãi, vẫn chăm chú làm hết bài kiểm tra. Mặt tôi đỏ ửng, có cái gì đó
trong mắt làm tôi cay xè. Tôi muốn khóc quá ! Khóc vì xấu hổ ! Khóc vì
tự trách bản thân đã làm liên lụy đến người khác !
.
Hết giờ. Tôi nộp bài với tờ giấy chỉ mới ghi vài chữ. Tôi không còn tâm
trạng mà làm tiếp được nữa. Nhưng vốn dĩ tôi cũng đâu có học bài mà đòi
hỏi làm cho xong. Một lần nữa tôi lại nhìn sang Phạm Minh. Cậu ta vẫn
thế, vẫn chẳng nói năng gì, vẫn chúi đầu vào cuốn truyện dày cộm quen
thuộc. Tôi thu hết can đảm nói...lí nhí :
.
- Xin lỗi vì đã làm ảnh hưởng tới cậu...Lát nữa ra chơi tôi sẽ xuống phòng giám thị để nhận lỗi với cô và minh oan cho cậu !
.
Phạm Minh nghe xong thì im lặng một lúc. Vài giây sau cậu ta đặt cuốn
truyện lên bàn, đưa đôi mắt bị che kín bởi chiếc kính Nobita sang nhìn
tôi, vẫn là sự lạnh lùng đó mà sao lòng tôi thấy nghẹn ngào :
.
- Cậu đừng có nói gì nữa. Tôi không muốn nghe. Và nếu muốn sống sót thì
liệu hồn giờ ra chơi mà mò xuống phòng giám thị. Tôi sẽ cho cậu u thêm
mấy cục nữa trên đầu giống như hôm nọ đó.
.
Rõ ràng là cậu ta đang mắng tôi. Mắng té tát cộng thêm dọa nạt. Ấy vậy
mà sao tôi chẳng thấy khó chịu hay bực tức gì, chỉ thấy thương Phạm Minh
ghê gớm. Bấy lâu nay tôi cứ luôn nghĩ cậu ta chẳng bao giờ xem mình là
bạn, cậu ta hoàn toàn không để ý đến sự xuất hiện của mình, cậu ta luôn
ghét mình, nhưng hôm nay thì tôi mới biết, Minh thực sự là một người bạn
tốt, rất tốt và luôn muốn giúp đỡ tôi. Chỉ là cách cậu ta thể hiện khác
người thường thôi. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn không thể để
Minh bị oan như vậy được. Tôi cũng có lòng tự trọng và tôi không cho
phép bản thân đánh mất nó lần nữa.
.
- Không ! Ai làm thì người ấy phải chịu ! Tôi không thể để cậu phải gánh tội dùm mình !
.
Lần này thì cậu ta không nói gì nữa, mà thay vào đó là nhìn tôi với ánh
mắt dã man hơn. Bỗng dưng tôi thấy sợ. Thường ngày tôi đã khiếp sự lạnh
lùng của cậu ta lắm rồi, bây giờ còn thêm ánh nhìn này nữa, thật tình
tôi muốn bỏ chạy quá ! Và như những gì tôi đã dự đoán, Phạm Minh nhanh
như cắt ôm chặt cái đầu tôi rồi dúi mạnh vào đầu cậu ấy khiến tôi đau
điếng người. Đó có thể coi là biện pháp trừng phạt mà Minh dành riêng
cho tôi. Dù rất đau nhưng lần này tôi không dám la một tiếng. Bây giờ
cậu ta có đánh tôi đi chăng nữa thì có lẽ tôi cũng không đánh lại, vì
tôi đã mắc lỗi với cậu ta.
.
- Cậu quá ngốc ! Và tôi phải làm cho cái đầu cậu bớt ngốc hơn ! Hãy tự
suy nghĩ đi ! Nếu bây giờ, cậu đi xuống phòng giám thị và nhận tội thì
cả hai chúng ta đều sẽ bị truy cứu, cậu thì vi phạm quy chế giở tài liệu
trong giờ thi cử cộng thêm cái tội không thành thật khai báo, tôi thì
dù không làm gì nhưng lại bị tội cố tình che dấu sai phạm của bạn. Còn
nếu chỉ có mình tôi nhận thì ít ra chỉ có một đứa bị phạt, mà tôi thì
cũng đã thành thật thú nhận ngay từ đầu nên chắc chắn hình phạt sẽ giảm
nhẹ hơn. Thông minh một tí đi ! Hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết
định làm mọi chuyện ! Tôi không dư công cứu bạn lần nữa đâu. Còn bây giờ
thì để yên cho tôi đọc truyện !
.
Minh nói một thôi một hồi rồi quay trở về với cuốn truyện thân yêu và
đọc ngấu nghiến. Tôi thì như người trên mây. Những lời cậu ta vừa nói
đúng là thấu tình đạt lý. Tôi yêu cậu bạn này quá ! Bấy lâu nay mình
ngồi với một thằng nhóc cá tính mà mình không biết, bây giờ mới khám phá
ra ! Thật là quá uổng phí ! Minh hiểu tính tôi nhát gan không dám nhận
tội nên đã nhanh chóng nhận thay tôi, Minh cũng hiểu trong mắt cô giáo
cậu là một học sinh giỏi nên mới dũng cảm nhận tội ngay từ đầu để cô có
thể thông cảm và cho đó là một hành động thiếu suy nghĩ trong lúc bồng
bột. Vì đã là con người, dù giỏi giang đến đâu cũng có lúc mắc lỗi mà.
Ôi chao ! Tôi khâm phục cậu bạn cùng bàn quá đi mất ! Bây giờ việc tôi
muốn làm nhất là ôm chầm lấy Minh và... kiss cậu ta một phát để cảm ơn !
Nhưng tôi chỉ dám nghĩ thôi chứ không dám làm. Cục u hồi nãy vẫn còn
đau lắm và đang sưng to lên...
.
Giờ ra chơi. Minh đã xuống phòng giám thị. Đợi cậu ta đi một lúc rồi tôi
cũng lén đi theo. Lần đầu tiên trong đời tôi có cảm giác tội lỗi đến
mức này....
.
10 phút...
.
15 phút....
.
Chỉ còn 5 phút nữa là hết giờ ra chơi, Minh vẫn ngồi trong đó và chưa
thấy dấu hiệu của sự trở ra. Tôi thấp thỏm đừng ngoài hành lang nhìn
vào, hai tay cứ xoắn xoắn vào nhau. Cô thương Minh lắm, chắc cô không
phạt nặng cậu ta đâu. Tôi cứ đứng chờ trong...hy vọng như thế. Tôi muốn
làm cái gì đó để bù đắp lại cái lỗi to đùng của mình, ít ra là tôi có
thể lo lắng cùng cậu ấy....
.
Đợi đến khi tay tôi cào nát cả lớp sơn tường của phòng học cạnh phòng
giám thị thì Minh mới đi ra. Tôi hốt hoàng chạy lại hỏi tới tấp :
.
- Sao rồi ???? Cô có báo về gia đình không ???? Có bị phạt gì nặng nề không ?????
.
Minh suýt té trước sự xuất hiện như...ma của tôi. Cậu ta đứng lại, hai
tay bỏ vào túi quần, chau mày nhìn tôi. Có lẽ cậu ta đang khó chịu, mà
có lúc nào Minh không khó chịu đâu, tôi cũng quen rồi nên cứ nhăn răng
cười lấy tinh thần .
.
- Không bị gì cả. Chỉ bị phạt trực nhật một tuần vì sai phạm lần đầu.
.
Minh nói với thái độ thờ ơ mà không biết rằng lòng tôi vui như hội. Tôi
sung sướng nhảy cỡn lên ôm chầm lấy cậu ta trong niềm hạnh phúc hân
hoan. May quá ! Không bị gì hết ! Chỉ bị phạt trực nhật thôi ! Gì thì gì
chứ trực nhật đối với tôi là chuyện nhỏ như con muỗi. Thế là cảm giác
tội lỗi trong lòng tôi đã được vơi đi mấy phần rồi.
.
Nhưng tôi quên mất là mình đã làm một hành động hơi quá trớn và vô
duyên. Đến bây giờ khi nghĩ lại chuyện này mặt tôi vẫn đỏ ửng lên
vì...ngượng. Minh chới với trước cái ôm chủ động của tôi, tay tôi quàng
lên người cậu ấy mạnh quá khiến cái kính Nobita rơi xuống đất. Cậu ta
nổi khùng hét lên :
.
- Làm cái gì thế hả ???? Tránh xa tôi ra !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
.
Tôi giật bắn mình trước tiếng hét kinh thiêng động địa của Minh nên vội
vã buông ngay cậu ấy ra. Sợi dây thần kinh...xấu hổ của tôi đã hoạt động
trở lại. Bay giờ Trần Thanh Thanh này mới ý thức được mức độ quá trớn
của hành động mình gây ra. Theo phản xạ, tôi nhanh chóng cúi xuống nhặt
cái kính cận to đùng của Minh rồi ngẩng lên đưa cho cậu ấy....Nhưng
chính tay tôi lại làm rơi cái kính đó lần thứ hai.....Lần này thì tôi
tha thứ được cho bản thân mình....Vì tôi không đủ bình tĩnh khi nhìn
thấy gương mặt không – có – kính của cậu ta. Phạm Minh đây ư ????? Mọt
sách lạnh lùng của tôi đây ư ????? Sao có thể thế được chứ ???? Có nằm
mơ tôi cũng không ngờ một cái kính cận cũng có thể làm khuôn mặt con
người ta thay đổi đến vậy. Mãi ngắm nhìn, tôi không để ý đến gương mặt
đang bốc hỏa của Minh. Cậu ta giận dữ cúi xuống nhặt kính lên rồi đeo
vào, nhìn tôi bằng một ánh nhìn dã man rồi bỏ đi. Hình như cậu ta bối
rối khi bị tôi nhìn thấy « dung nhan » thật của mình. Còn tôi vẫn còn
đứng đó, như một con ngố với hàng đống suy nghĩ trong đầu. Đến bây giờ
tôi mới nhận ra, xung quanh mình, toàn là Hoàng tử
!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
.
Nhưng cuộc sống đối lúc thật ** le. Tôi mãi nhìn theo Minh. Mà không
biết rằng : Cũng có một người đang đứng nhìn tôi. Đúng hơn là người đó
đã chứng kiến toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối. Người đó đang đứng đằng
sau và nhìn tôi. Nhìn với ánh mắt mà tôi không thể miêu tả. Người
đó...là Trọng Tuấn....
Về Đầu Trang Go down
http://www.pronc.tk
Voldermort
..Admin...
..Admin...
Voldermort

Giới tính Nam Tham gia : 22/12/2010
Tài Sản : 2098
Tổng Bài Gửi : 196
Thanks : 12
Tuổi : 28
Đến từ : Nơi ngọn gió bắt đầu
Status : Ta Là Siêu Nhân

HOÀNG TỬ ONLINE Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: HOÀNG TỬ ONLINE   HOÀNG TỬ ONLINE I_icon_minitimeSat Dec 25, 2010 3:38 pm

13/
Lúc tôi quay lưng lại nhìn thì bóng Tuấn đã khuất sau hành lang. Tôi
đứng nhìn theo. Buồn. Nhưng tôi lấy lại tinh thần rất nhanh. Đôi lúc sự
thật lại khiến mình thấy thanh thản. Như tôi bây giờ chẳng hạn. Khi thấy
Tuấn đứng đó nhìn mình thì lòng tôi vội vã sợ hãi và thoáng lo lắng,
nhưng ngay sau đó, tôi ý thức rằng, Tuấn đâu có thích mình nên chẳng
việc gì cậu ta phải bận tâm đến mình. Suy ra mình cũng không cần phải lo
lắng làm gì cho mệt. Vả lại, chuyện hồi sáng, khi tôi thấy Tuấn chở
Liên cho đến bây giờ vẫn khiến tôi tức tức.
.
Hôm nay tôi không tặng kẹo mút cho Tuấn. Nhiều lúc tôi cũng không hiểu
nổi mình nữa. Không ít lần tôi chứng kiến Tuấn chở đứa con gái khác,
thân mật với đứa con gái khác ngay trước mặt mình nhưng tôi vẫn không để
tâm hay buồn phiền gì mà vẫn vui vẻ tặng kẹo cho cậu ta. Nhưng sao hôm
nay, khi thấy Tuấn chở Liên – con bạn thân nhất của mình thì tôi lại
thấy khó chịu và chẳng muốn tặng kẹo cho cậu ta nữa. Thế đấy ! Tính tôi
nắng mưa thất thường là vậy....
.
Ra về. Tôi thấy Tuấn ở cổng sau của trường. Nhưng lần này cậu ta chỉ có
một mình chứ không đứng cùng một con nhỏ búp bê nào đó như thường ngày.
Mặc kệ. Hôm nay tôi cho phép bản thân giận Tuấn. Giận hoàng tử mắc dịch
của mình. Vậy nên tôi lấy xe thật nhanh rồi dắt qua trước mặt cậu ta mà
không cần chào hỏi hay cười đùa gì nữa. Lúc đó thì Minh cũng chuẩn bị
đạp xe về. Tôi í ới gọi rồi đạp nhanh theo kịp cậu ấy. Minh là một kho
tàng mà tôi cần khám phá.
.
.......................
.
Yahoo đang sign in. Vài giây sau thì list nick của tôi hiện lên kèm theo
là hộp tin offline lúc nào cũng dày đặc. Và tôi lại thấy dòng tin nhắn
ấy...đến từ cái nick name đặc biệt : « I_want_to_be_live ». Chẳng hiểu
sao cứ mỗi lần nhìn thấy dòng chữ đó là tôi lại mỉm cười. Không biết
I_want_to_be_live là ai nhỉ ????? Thực sự là tôi rất tò mò. Nhiều lần
tôi định gửi một tin nhắn hỏi thăm cho cái nick ấy nhưng rồi thôi. Rõ
ràng qua cách gửi tin chứng tỏ là người gửi không muốn tôi hồi âm mà chỉ
muốn tôi nhận lấy thôi. Nên tôi cũng tôn trọng mà đón nhận bằng một
niềm vui thật sự. Tôi mong chờ một ngày cái nick đó sẽ bật sáng và tôi
được nói chuyện với chủ nhân của nó !
.
Buzz !!!!!!!!!!
.
Tôi giật mình khi thấy Prince buzz mình. Cũng hơn cả tuần nay tôi không
nói chuyện với Prince, tự nhiên tôi thấy mất tự tin kinh khủng. Và vì
thế tôi cần thời gian. Thế mà cậu nhóc vẫn không « tha » cho tôi cho dù
tôi đang để chế độ Invisible.
.
« Sao chị tránh mặt em ???? »
.
Tôi im lặng.

« Sao chị không nói chuyện với em nữa ???? »
.
Tôi im lặng.

« Em đã làm gì sai ???? »
.
Tôi im lặng.
.
« Được ! Nếu chị không muốn nói chuyện với em thì từ nay về sau em không làm phiền chị nữa ! Chị làm em buồn quá ! »
.
« Chị xin lỗi.... »
.
Cuối cùng thì tôi cũng phải cất lời. Thật lòng tôi cũng...nhớ nó ! Nhớ
hoàng tử bé bỏng của mình. Dù sao thì việc nói chuyện với nó mỗi đêm đã
trở thành một thói quen khó thay đổi của tôi. Có lẽ tại tôi đã suy nghĩ
nhiều quá, mọi chuyện không phức tạp nếu tôi cứ nghĩ đơn giản đi...
.
« Chị sao thế ???? »
.
« Mấy hôm nay chị có chuyện không vui... »
.
« Sao không nói với em ? Mọi lần chị vẫn thường tâm sự với em mà ???? »
.
« Nhưng chuyện này thì khác...Mà thôi, đừng nhắc tới nó nữa ! Dạo này em học hành thế nào rồi ? »
.
« Cũng thế ạ ! Nhưng em đang cố gắng ! Em phải đậu vào trường chuyên ! »
.
« Uh ! Chị sẽ luôn ủng hộ em... »
.
« À ! Chị chưa trả lời em. Chị tin em chứ ? »
.
Tôi lại phải im lặng. Biết trả lời với nó thế nào nhỉ ????? Tôi không
muốn làm Hoàng tử Online của mình thất vọng, nhưng tôi cũng chưa tự tin
với câu trả lời của mình. Tôi suy nghĩ hồi lâu rồi cũng đặt tay lên bàn
phím...
.
« Câu hỏi này...Chị chưa thể trả lời em được....Em chờ một thời gian nữa nhé ! »
.
« Ok ! Em cũng nghĩ chị sẽ trả lời như vậy. Và đó cũng là điểm khiến em thích chị. Em sẽ đợi. Còn bây giờ em out ! pp chị ! g9 »
.
Prince is now offline....
.
Tôi có nên nghĩ là Prince đang giận không nhỉ ???? Chao ôi ! Nhức đầu quá !!!!!!!!!!!!
.
.................................
.
Khổ thân Phạm Minh, từ hôm nay buổi nào cậu ấy cũng phải ở lại lớp để trực nhật. Và tất nhiên là tôi cũng không thể bỏ về.
.
- Này ! Cậu ngồi đó đi ! Để tôi làm cho ! – tôi ấn Minh ngồi xuống ghế rồi lăn xăn cầm cây chổi.
.
Cậu ta không biết là vô tâm hay vô tình mà lại...đồng ý, ngồi trên ghế
và cầm cuốn sách dày cộm chăm chú đọc. Tôi nhìn mà thở dài. Đó là tính
cách của cậu ta rồi, muốn trách cũng không được. Thế là một mình tôi lao
đầu vào công việc trực nhật. Hết quét lớp rồi lau bảng, quét hành lang,
v.v.....
.
Đang mải mê làm việc, tôi chợt thấy người mình có gì đó khang khác...cứ
như là có ai đó cào cào cái lưng mình. Tôi dừng hẳn tay lại, tỉnh lặng
để ...xem xét tình hình. Như thế nào nhỉ ??? Tôi đang đừng gần cửa sổ,
mà ngay cạnh cửa sổ có một cây bàng rất to, cành vươn vào tận thành cửa
, lá xum xuê và tất nhiên vào mùa này, sâu không thiếu. Chẳng lẽ......
.
Ngay lập tức tôi hét dựng lên ! Cái cảm giác đang có một con vật lông lá
đầy mình nằm trên lưng thì làm sao mà tôi chịu nỗi ????? Trời đất
ơi....Và cứ thế là tôi hét toáng lên....
.
- Cái gì thế ???? – nghe tiếng hét nổ trời của tôi, Minh chạy lại.
.
- Sâu ! Con sâu ! Con sâu nó chui vào lưng tôi rồi !!!!!!!!!!!!!!! -
tôi thút thít, vẻ mặt đau khổ, càng lúc tôi càng thấy ngứa lưng kinh
khủng.
.
- Cái gì cơ ?????? – Minh tròn mắt ngạc nhiên.
.
Thế đấy ! Cái số tôi luôn gặp những chuyện ** le theo kiểu này. Bây giờ
thì không biết làm thế nào nữa.....Con sâu...con sâu....sẽ ra sao đây
???????
Về Đầu Trang Go down
http://www.pronc.tk
Voldermort
..Admin...
..Admin...
Voldermort

Giới tính Nam Tham gia : 22/12/2010
Tài Sản : 2098
Tổng Bài Gửi : 196
Thanks : 12
Tuổi : 28
Đến từ : Nơi ngọn gió bắt đầu
Status : Ta Là Siêu Nhân

HOÀNG TỬ ONLINE Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: HOÀNG TỬ ONLINE   HOÀNG TỬ ONLINE I_icon_minitimeTue Dec 28, 2010 7:40 pm

14/ Minh
im lặng rồi nhìn chằm chằm vào cái lưng tôi. Thật tình lúc đó tôi thấy
ngứa kinh khủng, con sâu chết tiệt cứ quằn quằn trên lưng khiến tôi vừa
ngứa vừa nổi cả da gà. Nếu cứ tiếp tục thế này chắc tôi ngất mất...
.
Bỗng tôi thấy Minh tiến lại phía cặp của mình rồi rút ra từ trong đó một
cây thước nhựa 30cm. Trong đầu tôi chợt tưởng tượng đến cảnh cậu ta
dùng cây thước này đánh một cú thật mạnh vào lưng tôi để tiêu diệt con
sâu ấy. Nhưng...như thế thì bẩn lắm !!!!!!!!!!!!!
.
- Từ bây giờ cậu đứng im cho tôi, không được phát ra bất cứ tiếng động
gì, cậu mà cựa quậy là tôi mặc cậu luôn đó ! Nghe rõ chưa ? – Minh hăm
dọa.
.
Lúc đó tôi cũng chẳng suy nghĩ được gì nhiều, chỉ mong sao sớm thoát
khỏi con sâu chết tiệt này nên tôi gật đầu ngay. Vài giây sau, Minh đột
ngột lấy tay ấn mạnh vào lưng tôi khiến suýt chút nữa tôi la oai oái nếu
không nhớ lại những lời vừa rồi của cậu ta. Tiếp theo, một tay Minh đưa
cây thước luồng vào lưng tôi theo hướng từ trên xuống qua cổ áo đằng
sau, một tay cậu ta cầm vạt áo dưới phía sau của tôi kéo căng ra tạo lỗ
thoáng cho con sâu này « bay » ra. Cây thước chạm vào lưng tôi rồi «
phựt » - tôi có cảm giác nó vừa cào mạnh vào lưng mình. Thế này là thế
nào nhỉ ????
.
- Xong rồi đó ! Quay lại rồi nhìn xuống đất đi ! – Minh rút cây thước ra khỏi lưng tôi rồi nói đều đều.
.
Tôi quay lại, con sâu đen xì, cũng khá « mập » đang uốn é.o dưới nền.
Nhìn trực diện nó thế này tôi càng thấy hoảng hơn. Tôi ngước lên nhìn
Minh với ánh mắt biết ơn chan chứa. Nhưng cậu ta chẳng thèm mỉm cười lấy
một cái, chỉ nhíu mày rồi trở lại chỗ ngồi và tiếp tục đọc ngấu nghiến
cái quyển sách dày cộm đó. Tôi như một con ngố đứng nhìn theo rồi thở
dài thườn thượt. Điều tôi muốn làm nhất bây giờ là được...tắm ! Cái cảm
giác có một con vật gớm ghiếc như vậy nằm trên người mình thật là ghê
rợn !
.
Lúc tôi hoàn tất công việc trực nhật thì đồng hồ đã điểm 12h. Đã quá
trưa thì phải ? Đang loay hoay thu xếp lại đồ đạc chuẩn bị ra về thì tôi
chợt nhớ ra một điều. Nhiều lúc tôi cũng thấy ghét bản thân vì cái tính
hay quên của mình, nếu không nhìn thấy chiếc xe đạp đang dựng ngoài sân
thì có lẽ tôi đã phải ngậm ngùi mà đi bộ về. Thu hết can đảm, tôi tiến
lại phía Minh cũng đang chuẩn bị đeo cặp lên vai :
.
- Minh này....
.
Cậu ta ngẩng mặt lên nhìn tôi ý hỏi muốn gì.
.
- Chuyện là thế này...Hôm qua á ! Anh trai chở tôi đi học, nhưng mà lúc
về thì tôi lại đi xe đạp của nhỏ Bích. Vì thế trưa nay tôi phải đạp xe
về nhà trả cho nó...Cậu...cậu chở tôi về nhà được không ? – dù đã rất cố
gắng nhưng giọng tôi vẫn run run, nhờ vả một tên máu lạnh kiểu này khả
năng thành công là rất khó.
.
- Cậu nói gì thế ???? Tôi không hiểu ??????
.
Cậu ta không hiểu cũng đúng thôi. Vì đến bây giờ tôi cũng không hiểu tại
sao bản thân mình lại có lòng tốt bao la đến nhường này. Số là, đáng lẽ
trưa hôm qua anh hai sẽ tới trường đón tôi, nhưng đến giữa buổi thì ảnh
gọi điện bảo có việc bận đột xuất nên không lên đón tôi được, bảo tôi
nhờ đứa nào đó chở về. Lúc đó tôi tá hỏa vì không biết nhờ vả đứa nào
cả, nhỏ Liên thì không đi xe, ông bạn ngồi bên (tức Minh) thì vẫn còn
nổi điên vụ tôi giở tài liệu khiến cậu ta phải gánh tội oan nên tôi đâu
có dám nhờ cậy. Đang lâm vào thế bí thì không biết là xui xẻo hay may
mắn cho tôi mà nhỏ Bích ngồi bàn trên đột ngột quay xuống, ném cái số xe
cho tôi rồi nói vội vài lời xong chạy về ngay lập tức :
.
- Chảnh iu ! Nhà tao có việc gấp, mẹ tao mới gọi điện nên tao phải về
ngay, có người đến đón tao ngoài cổng rồi, tao nghe mày đang cần người
chở về nên mày làm ơn lấy xe tao mà về rồi ngày mai đạp xe tới nhà trả
cho tao với. Vậy nhé ! Tao đi đã !
.
Nó bốc hơi trước khi tôi kịp ý thức được chuyện gì đang xảy ra. Thế này
là thế nào nhỉ ????? Đây là sự giúp đỡ hay là một hình thức lợi dụng
???? Tôi cầm số xe trên tay mà mắt tròn xoe. Cũng may là xe của nhỏ Bích
cũng thuộc dạng « hiếm » nên chắc tôi có thể tìm được khi vào nhà xe.
Nhưng mà....Tôi cứ thấy sao sao ấy Nghĩ lại thì Bích cũng đối xử khá
tốt với tôi, chỉ là tính của cậu ta hay thích lợi dụng người khác nên
tôi cũng ít chơi thân. Nhà Bích tôi cũng biết vì hồi tháng trước có đi
ăn sinh nhật nhỏ, chắc cũng còn nhớ. Thế là tôi thở dài bấm bụng chịu
thiệt thòi....
.
Quay lại với tình hình lúc này, Minh vẫn đưa ánh mắt khó hiểu đó nhìn
tôi. Còn tôi thì chẳng biết làm gì hơn ngoài ánh mắt tha thiết mong chờ
sự đồng ý của cậu ta.
.
- Đi mà ! Cậu giúp tôi đi mà ! Nếu cậu thấy mệt thì để tôi chở cho ! – tôi sốt sắng đề nghị.
.
Ấy vậy mà cậu ta lại đồng ý ! Ôi ! Trên đời này có thể tồn tại một thằng
con trai với chỉ số ga lăng âm vô cực như thế này sao ???? Tôi những
tưởng nói như thế để cậu ta động lòng thương tình trước sự thành tâm của
mình, ai dè cậu ta lại chấp nhận. Đúng là loại máu lạnh, mất nhân tính,
không có tim !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
.
Trả xong xe cho nhỏ Bích tôi thấy người nhẹ hẳn. Từ nay về sau chừa,
không dám nhận lời mấy cái vụ nhờ vả này nữa. Con nhỏ miệng cười toe
toét cảm ơn tôi ríu rít, nhưng tôi chẳng thấy chút thành ý nào từ phía
nó khi Bích không hề thắc mắc rằng khi tôi trả xe cho nó thì tôi sẽ về
bằng cái gì ????? Thế đấy, tình bạn hờ hửng khác với tình bạn chân thành
ở chỗ đó !
.
Tôi phụng phịu tiến lại phía Minh, cậu ta đang ngồi trên xe phóng đôi
mắt nhìn xa xăm. Tôi thì chẳng còn chút sức lực nào để mà lãng mạn như
cậu ta. Nghĩ đến thảm cảnh bản thân phải gồng mình chở một thằng nhóc
nặng gần gấp đôi tôi đi một quãng đường hơn 2 cây số thì tôi đã muốn
ngất xỉu. Cậu ta đúng là quá ác !
.
- Xong rồi ! Cậu xuống đi để tôi lên ngồi chở ! – tôi lạnh lùng nói.
.
Minh chẳng phản ứng gì, chỉ xuống xe, giao ghi- đông cho tôi ra ngồi vào
yên sau. Thật tình tôi muốn phang cho cậu ta vài gậy cho bỏ thói tàn
nhẫn với con gái. Nhưng nghĩ lại mình đang mang ơn hắn nên đành nuốt hận
vào trong. Tôi nhón người lên yên ngồi. Đúng là khổ ! Cậu ta cao hơn
tôi một cái đầu, làm sao chân tôi đủ dài để với tới cái bàn đạp được chứ
đừng nói đến việc chống chân. Tôi nhăn nhó nói với Minh :
.
- Này ! Chân tôi ngắn lắm ! Vì thế cậu ngồi sau nhớ chống chân cho chắc vào đó !
.
- Cái này tôi biết rồi, khỏi cần dặn !
.
Thế đấy ! Tàn nhẫn là bản chất của cậu ta ! Tôi mím môi leo lên yên rồi
bắt đầu đạp. Đang gồng mình đạp những vòng đầu tiên, chợt điện thoại
trong bọc quần rung lên, tôi đành phải dừng lại mở ra nghe, là số của
ông anh trai quý hóa :
.
- Hai gọi gì nữa thế ? Em đang mệt lắm rồi !
.
- Mày mau về đi ! Biết mấy giờ rồi không hả ? Muốn bị ba cho ăn gậy sao ??????
.
Tôi giật mình, nhìn lại đồng hồ trên tay. Trời đất ! Đã gần 1h chiều.
Nước này thì chỉ có chết với ba thôi ! Thế là tôi nhét vội cái alo vào
cặp rồi dùng hết sức đạp bán sống bán chết. Cứ nhắc đến ba là tôi lại
sợ. Ba tôi nghiêm khắc cực, chẳng bao giờ thấy ba tỏ ra gần gũi với
chúng tôi, lúc nào cũng chỉ có ra lệnh và áp đặt. Vì thế tính tôi vốn
ngang bướng nhưng trước mặt ba tôi thì tôi luôn mềm nhũn như con chi
chi. Đường xá giữa trưa vắng người hẳn, tôi càng cố gắng đạp thật nhanh.
Con người có cái lạ, nếu như bình thường thì không sao, nhưng khi có
cái gì đó đằng sau hối thúc thì đột ngột có động lực để tiến thật nhanh.
Tôi bây giờ là một ví dụ. Dù đang cực kì mệt nhưng tốc độ đạp xe của
tôi có thể ngang bằng với xe máy, mà đâu phải chỉ đèo có mình tôi, còn
thêm một ông bạn tàn bạo vô nhân đạo ở đằng sau nữa chứ !
.
Minh có vẻ chẳng hề quan tâm tới tâm trạng của tôi, cậu ta vẫn thản
nhiên cầm cuốn sách dày cộm đọc mê say. Tôi phát bực nên chẳng thèm để ý
tới cậu ta nữa. Bây giờ việc tôi cần làm là phải về nhà thật sớm và
nghĩ ra một lý do gì đó để nói với ba, vì sự thật là tôi đâu dám kể việc
vì sao mình phải ở lại trực nhật cùng Minh cho ba nghe. Nếu ba biết thì
tôi chắc khỏi đi học luôn. Càng nghĩ tôi càng sợ, và càng sợ thì tôi
càng nhắm mắt nhắm mũi gồng mình đạp nhanh. Nhưng đi kèm với tốc độ luôn
là nguy hiểm. Đang lao mình như bay về phía trước thì đột nhiên tôi
điếng người khi thấy một chiếc xe máy đang đi với tốc độ nhanh tiến về
phía mình theo chiều ngược lại. May thay tôi kịp hất tay lái sang một
bên để né, nếu chậm chân trong tích tắc thì có lẽ mọi chuyện đã phức tạp
lắm rồi. Ông lái xe phanh thật nhanh rồi dừng lại nhìn tôi bằng ánh mắt
tức giận, tôi không dám biện minh gì chỉ rôí rít xin lỗi rồi tiếp tục
đạp. Trong đầu tôi lúc này mọi thứ cứ ong ong cả lên, tôi cảm giác mình
không còn nghe thấy gì cả. Vừa đạp tôi vừa thoáng nghe tiếng ai đó gọi
mình ở đằng sau, nhưng tôi không ngoái lại. Đã trễ lắm rồi !!!!!!!!!
.
Không hiểu sao quãng đường còn lại tôi thấy mình đạp rất nhanh. Có lẽ
tại động lực...sợ ba mới khiến tôi có sức mạnh phi thường như vậy. Cuối
cùng cũng tới thấu nhà, tôi hí hửng xuống xe định bụng quay lại cảm ơn
Minh vì dù sao nhờ có xe cậu ta tôi mới được về nhà nhanh. Nhưng tôi
rùng mình....Yên xe sau trống trơn....Vì Minh đã không cánh mà bay.....
Về Đầu Trang Go down
http://www.pronc.tk
Voldermort
..Admin...
..Admin...
Voldermort

Giới tính Nam Tham gia : 22/12/2010
Tài Sản : 2098
Tổng Bài Gửi : 196
Thanks : 12
Tuổi : 28
Đến từ : Nơi ngọn gió bắt đầu
Status : Ta Là Siêu Nhân

HOÀNG TỬ ONLINE Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: HOÀNG TỬ ONLINE   HOÀNG TỬ ONLINE I_icon_minitimeTue Dec 28, 2010 7:40 pm

15/ Anh trai đang đứng đợi ngoài cổng thấy tôi về thì chạy nhanh lại than vãn :
.
- Mày làm gì mà về trễ thế ! Lo mà vào nhà giải thích với ba kia kìa !
.
Tôi như người mất hồn, dáo dác nhìn quanh. Cậu ta to lù lù như thế thì
biến đi đâu được nhỉ ??? Ông anh trai vẫn không ngớt càm ràm bên tai
khiến tôi nhức cả đầu. Chợt tôi khựng lại một giây...Một ý nghĩ chợt lóe
lên...Thế là ba chân bốn cẳng tôi quay đầu xe rồi đạp về phía ngược
lại...Anh Thiện hoảng hốt gọi với theo. Cái số tôi sao mà khổ thế này cơ
chứ ???????????????????????
.
Vừa đạp vừa nhìn, tôi mỉm cười sung sướng khi thấy Phạm Minh đang đi bộ
thất thểu theo hướng ngược lại, mắt cậu ta cũng nhìn trái nhìn phải liên
hồi, chắc là tìm tôi. Nhanh như chớp tôi phóng xe tiến lại, thở hổn hển
:
.
- Cậu bị gì thế hả ?????? Tự nhiên nhảy xuống xe là sao ?????
.
Minh đưa đôi mắt rực lửa nhìn tôi, khuôn mặt mồ hôi nhễ nhại.
.
- Tôi nhảy xuống hay là cậu vứt tôi xuống hả ????? Phóng xe bạt mạng,
suýt tông người ta rồi còn không để ý đến người ngồi sau nữa. Nếu tôi
không nhanh chân thì đã ngã xuống đường rồi, đang định lên yên ngồi lại
thì cậu đạp đi mất, tôi hét khô cổ gọi lại mà cậu cũng thèm nhìn ! Tai
cậu điếc rồi hả ?????????????
.
Tôi nghiêng người trước tiếng hét nổ trời của Minh, chưa từng thấy cậu
ta tức giận như thế. Mà cũng đúng là lỗi của tôi thật......
.
- Thôi ! Tôi xin lỗi ! Cũng vì tôi gấp quá, ba tôi mà thấy tôi về trễ
như thế này thì coi như tiêu !!!!!!! Mà cậu cũng tàn nhẫn quá ! Nếu cậu
chịu khó chở tôi thì mọi chuyện đã không như thế !!!!!!!!!!!! – tôi ức
chế rồi bật khóc nức nở.
.
Minh im lặng. Lúc nào cậu ta cũng chỉ biết im lặng. Tôi vẫn khóc như mưa
như gió, thật sự lúc này tôi mệt lắm rồi ! Hai chân thì rã rời, thần
kinh cứ như căng ra chuẩn bị đứt lìa. Sức chịu đựng con người cũng có
giới hạn chứ ! Tôi lại là con gái nữa !!!!!!!!!!!! Tức mà chết mất thôi !
.
Mặc kệ cho tôi khóc, cậu ta vẫn im lặng giành lấy ghi đông xe rồi ra
hiệu bảo tôi ngồi lên yên sau. Sự thật thì cậu ta chở tôi về nhà. Còn
tôi thì ngồi sau và tấm tức khóc. Trời trưa nóng đổ lửa, cả người tôi và
Minh đều ướt đẫm vì mồ hôi. Nắng chiếu như thiêu đốt tất cả. Thiêu đốt
cả những giận hờn vu vơ của tuổi học trò....
.
Về tới nhà, tôi nhảy xuống, mặt vẫn ướt vì nước mắt, tuy vậy tôi vẫn
quay lại nói một tiếng cảm ơn với Minh, tính tôi là thế, chẳng thích
mang ơn ai :
.
- Cậu về đi ! Cảm ơn đã chở tôi tới nhà !
.
- Đúng là đồ vô ơn ! Cậu tính trả ơn tôi bằng lời nói này thôi hả ?
.
- Thế cậu còn muốn gì hả ?????
.
- Mời tôi vào nhà đi ! Tôi khát nước ! – Minh nói thản nhiên còn tôi thì
nhảy dựng lên. Chẳng lẽ cậu ta không biết là tình hình tôi lúc này đang
trong trại thái ngàn cân treo sợi tóc mà còn đòi mời vào nhà chứ ?????
.
- Cậu...Để lần sau nhé ! Hôm nay không được đâu !
.
- Nhưng tôi thích hôm nay thôi !
.
Thế là cậu ta ngang nhiên dắt xe vào trong sân rồi lôi mạnh tôi vào
theo. Cậu ta đúng là muốn tuyệt đường sống của tôi mà !!!!!!!!!!!
.
Ba tôi đã ngồi ở phòng khách đợi tôi. Lúc đó ước chừng tim tôi có thể
văng ra ngoài vì sợ. Nếu bị mắng hay bị đánh đòn trước mặt bạn thì sẽ
xấu hổ lắm. Tôi thầm mong ba làm ơn làm phước thương tình đứa con gái bé
bỏng của mình mà hãy đợi Phạm Minh về rồi muốn xử tôi ra sao cũng được.
Dường như ba, mẹ và cả anh trai đều bất ngờ trước sự có mặt của Minh.
Còn tôi thì chẳng bao giờ nghĩ cậu ta lại là một thằng nhóc nhanh mồm
nhanh miệng như thế.
.
- Chào hai bác ạ ! Em chào anh ! – Minh vừa bước chân vào phòng khách đã
cúi đầu chào rối rít khiến tôi suýt nữa té vì ngạc nhiên.
.
- Chào cháu ! – ba mẹ tôi cũng mỉm cười chào đáp lễ.
.
- Dạ trưa nay đi học về, cháu bị ngã xe, cũng may có bạn Thanh giúp cháu
nên mọi chuyện đã ổn. Cháu cùng bạn ấy về nhà để giải thích cho hai bác
cùng anh hiểu để đừng trách bạn Thanh mà tội bạn ấy. – Minh nói dối mà
như nói thật, mặt biểu hiện cảm xúc y như một diễn viên chuyên nghiệp.
.
- Thật vậy sao ???? Thế cháu có bị gì không ????? – ba mẹ tôi ngạc nhiên trông thấy, vội vã hỏi thăm.
.
- Dạ cũng không có gì nặng, chỉ bị xây xát nhẹ ở tay thôi ạ ! – Minh
chìa cánh tay ra kể lể, lúc này tôi mới để ý đến vết thương ở tay cậu
ta, thế mà hồi nãy cậu ta nói không sao cả. Thật là...
.
Minh có vẻ là người khá thông minh trong cách ăn nói. Không biết cậu ta
nghĩ đâu ra nhiều chuyện đến thế để nói với ba mẹ tôi, nhưng coi bộ ba
mẹ cũng rất hứng thú khi nghe cậu ra nói. Tôi cứ há mồm ngồi xem cuộc
nói chuyện giữa ba mẹ tôi với Minh. Nhìn chẳng khác gì người nhà với
nhau. Đúng là ở Minh có nhiều thứ kì lạ thật.
.
- Thưa hai bác cháu về ! Hai bác đừng trách bạn Thanh nhé ! Bạn ấy không
cố ý về muộn đâu ạ ! – Minh đứng dậy cáo từ, ba mẹ tôi mỉm cười vui vẻ
chào cậu ấy, tôi nhận nhiệm vụ tiễn Minh ra cổng.
.
- Này ! Càng lúc cậu càng khiến tôi bất ngờ đó ! – tôi vỗ vai Minh cười
hạnh phúc, gì thì gì chứ cậu ta lại một lần nữa cứu tôi một bàn thua
trông thấy.
.
- Cậu im đi ! Hôm nay cậu lại mắc nợ tôi ! Cứ chuẩn bị tinh thần mà trả
nợ cho tôi ! Còn cánh tay này nữa nè ! Nó mà để lại sẹo thì cậu đừng có
trách tôi ! Bực cả mình ! – Minh hằn học rồi lấy xe đạp về.
.
Thế là sao nhỉ ????? Như thế nào mới là khuôn mặt thật của cậu ta ?????
Về Đầu Trang Go down
http://www.pronc.tk
Voldermort
..Admin...
..Admin...
Voldermort

Giới tính Nam Tham gia : 22/12/2010
Tài Sản : 2098
Tổng Bài Gửi : 196
Thanks : 12
Tuổi : 28
Đến từ : Nơi ngọn gió bắt đầu
Status : Ta Là Siêu Nhân

HOÀNG TỬ ONLINE Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: HOÀNG TỬ ONLINE   HOÀNG TỬ ONLINE I_icon_minitimeTue Dec 28, 2010 7:41 pm

16/ Tối.
Tôi lết từ giường tới cái máy vi tính. Bây giờ có thể nói hai chân tôi
đã đình công. Nó vừa nhức, vừa mỏi, lại đau ê ẩm, kết quả của một ngày
trời đạp xe mệt nghỉ. Tôi mở yahoo lên, hộp tin nhắn lại xuất hiện và
như thường lệ, « I_want_to_be_live » vẫn send cho tôi một tin nhắn
offline với lời chúc quen thuộc đó. Tôi lại mỉm cười. Đến khi nào chủ
nhân của cái nick này mới chịu lộ diện để nói chuyện với tôi nhì ?????
Đang mải suy nghĩ lung tung, chợt tôi hơi ngạc nhiên khi thấy một tin
nhắn khá dài từ Bom – hoàng tử Online thứ 2 của mình. Từ trước đến nay
Bom khá kiệm lời nên rất ít khi để lại tin nhắn cho tôi. Ngay lập tức
tôi dán mắt vào đọc...
.
« Lyn nè ! Lâu rồi tôi với bạn không nói chuyện được với nhau. Thật ra
mà nói, thời gian này, tôi gặp khá nhiều chuyện không vui nên cũng ít
onl hẳn, tôi thấy buồn lắm ! Buồn nhiều chuyện ! Tôi cứ có cảm giác cả
thế giới này đang lừa dối mình.... buồn Nhưng bây giờ thì tôi ổn hơn rồi,
vì tôi nghĩ còn có nhiều thứ trong cuộc sống này mà tôi cần phải chờ đợi
và chinh phục. Với lại, tôi cũng còn trẻ lắm. Tôi sẽ cố gắng quên tất
cả để trở về với chính mình. Và để trở về là Bom – bạn của Lyn. Thật sự
mà nói, nhiều lúc, tôi cũng không hiểu vì sao tôi rất tin tưởng ở bạn,
một niềm tin tuyệt đối mà ngay cả với những đứa bạn ngoài đời chưa chắc
tôi đã có. Chúng ta tuy chỉ là bạn ảo qua mạng, chưa biết gì về nhau
nhưng tôi nghĩ việc gặp gỡ của chúng ta là một duyên số. Đối với bạn,
tôi không ngần ngại kể hết mọi chuyện, cả vui lẫn buồn mà không suy nghĩ
hay đắn đo, có lẽ vì chúng ta có sự đồng cảm nào đó chăng ???? Tôi cũng
không biết rõ. Nhưng tôi tin bạn...Và cũng mong bạn sẽ tin tôi....Chắc
chắn Bom sẽ gặp Lyn ngoài đời vào một ngày không xa. Lyn hãy chờ Bom nhé
! Còn bây giờ Bom đi ngủ đây ! Goodbye ! vui vẻ »
.
Lạ thật ! Sao thời gian này nhiều người đòi hỏi niềm tin ở tôi thế nhỉ
???? Hết Prince rồi lại tới Bom ???? Nhưng tôi thì chưa đủ niềm tin cho
tất cả....Buồn thật.....
.
........................................
.
Hôm nay như thường lệ, tôi lại đem kẹo mút tặng cho Tuấn. Nhiều chuyện
xảy ra khiến tôi cũng không còn thời gian mà giận dỗi hoàng tử mắc dịch
của mình. Mà dạo này cũng vui thật, Tuấn hình như chán cái trò « thay
người yêu như thay áo » rồi hay sao ấy mà chẳng thấy cậu ta đi chung với
con nhỏ búp bê nào cả. Chỉ toàn độc hành thôi.
.
- Này ! Cầm lấy ! – tôi chìa cây kẹo ra trước mặt Tuấn, mặc tỉnh như ruồi.
.
- Sao chỉ có một cái ? – Tuấn trả treo.
.
- Ủa ???? Mọi hôm đâu thấy cậu đòi hỏi số lượng đâu ? – tôi tròn mắt.
.
- Tôi không thích sự ngắt quãng ! Hai hôm qua không có thì hôm nay phải bù ! – cậu ta nhún vai.
.
- Tôi thích tặng lúc nào là chuyện của tôi, cậu chỉ có việc nhận thôi ! –
tôi cũng không chịu thua, tự nhiên nhắc lại chuyện hôm trước khiến tôi
bực cả mình.
.
Tuấn nhăn mặt giựt phăng cây kẹo trên tay tôi rồi ném đi. Tôi quá quen
với chuyện này rồi nên cũng chẳng buồn tức giận. Nhưng đột nhiên trong
người tôi muốn làm một chuyện....Nếu không hỏi bây giờ thì không biết
khi nào mới có cơ hội.
.
- Này !
.
Tuấn dừng lại rồi quay lưng nhìn tôi.
.
- Hai hôm trước...tôi....nhìn thấy cậu chở nhỏ Liên bạn tôi....Cậu...cậu
đừng có ý gì với bạn tôi đó ! Nó không phải dạng con gái để cho cậu
trêu chọc ! – tôi nắm chặt tay, cố gắng bình tĩnh để nói cho hết câu.
.
Tuấn thoáng ngạc nhiên, miệng lầm bầm cái gì đó mà tôi nghe không rõ.
Nhưng rồi cậu ta chợt bật cười ha hả khiến tôi ngơ người nhìn.
.
- Thì ra là vì chuyện này ! Ha ha ! Mà này ! Nếu tôi có ý với Liên thì
sao ???? Tôi thích ai thì tôi có quyền tán người đó chứ ?
.
- Cái gì ????? Cậu định tán bạn tôi thật hả ????? Không được ! Không được ! – tôi giật bắn mình.
.
- Cậu đừng có ích kỉ như thế ! Cậu thích tôi nhưng tôi không thích cậu,
tôi thích bạn thân của cậu cơ ! Vì thế mà cậu ngăn cản tôi thì thật buồn
cười và không công bằng chút nào ! – Tuấn mỉm cười trêu chọc.
.
- Cậu đừng có ăn nói lung tung ! Nếu tôi có ý định ghen tuông kiểu đó
thì tôi đã không để yên cho cậu khi cậu tí tởn với con nhỏ khác. Nhưng
Liên là bạn thân tôi, tôi không muốn cậu làm nó tổn thương như bao đứa
con gái khác, làm ơn tha cho bạn tôi đi !!!!!!! – tôi xuống nước năn nỉ.
.
- Hay nhỉ ???? Tôi thích là tôi làm, cậu đừng có năn nỉ, vô ích ! – Tuấn càng được thể lấn tới.
.
- Tuấn ! Chưa bao giờ tôi cầu xin cậu điều gì cả ! Nhưng lần này tôi xin
cậu đấy ! Chọn con nhỏ khác đi ! Nhỏ Liên nó vốn nhạy cảm và yếu đuối,
nó không hợp với cậu đâu ! – tôi nhăn nhó, vì tình bạn thân thiết bây
lâu nay, tôi không thể để Liên lại làm một « cái giẻ lau » cho Tuấn
thích thì tán, không thích thì bỏ.
.
- Ha ha !! Vui thật !!! Được ! Tôi sẽ tha cho nhỏ đó, nhưng cậu sẽ phải hy sinh nhiều đấy !
.
Lời của Tuấn làm tôi rùng mình....Hy sinh ư ??????
Về Đầu Trang Go down
http://www.pronc.tk
Voldermort
..Admin...
..Admin...
Voldermort

Giới tính Nam Tham gia : 22/12/2010
Tài Sản : 2098
Tổng Bài Gửi : 196
Thanks : 12
Tuổi : 28
Đến từ : Nơi ngọn gió bắt đầu
Status : Ta Là Siêu Nhân

HOÀNG TỬ ONLINE Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: HOÀNG TỬ ONLINE   HOÀNG TỬ ONLINE I_icon_minitimeTue Dec 28, 2010 7:42 pm

17/ Bây
giờ tôi đang ngồi trong phòng, tay chống cằm, mặt đăm chiêu suy nghĩ.
Càng nghĩ tôi càng muốn...giết Trọng Tuấn ! Những yêu sách mà cậu ta đưa
ra chẳng khác nào muốn chơi khăm tôi. Cái gì chứ ???? Tôi đường hoàng
là tiểu thư của một gia đình khá giả mà phải nấu cơm trưa rồi mang đến
trường cho cậu ta ư ???? Quá sức phi lý ! Phi lý đến mức không thể chịu
nỗi ! Mà Tuấn cũng đâu phải loại đói rách nghèo khổ gì cho cam, đi học
toàn có xe hơi đưa đón, áo quần thì toàn hàng hiệu. Tôi từng chứng kiến
cậu ta quăng thẳng tay đôi giày xịn mới mua mang chưa nóng chân vào
thùng rác chỉ vì lỡ dẫm phải một mẩu kẹo sing-gum của ai đó. Thế mà giờ
đây cậu ta lại hành hạ tôi bằng cái trò cơm trưa này đây ?????? Sao mà
số tôi khổ thế cơ chứ ????? Nhưng cũng may là chỉ có trưa ngày mai thôi,
chứ mà kéo dài ngày này qua tháng nọ thì chắc tôi tức mà ngất mất. Việc
tôi cần làm bây giờ là phải viện một lý do bao biện cho trưa ngày mai –
khi tôi không thể về nhà ăn cơm mà phải ngồi tại trường ăn cơm chung
với cậu ta theo giao kèo đã định (càng nghĩ tôi càng muốn phanh thây
hoàng tử mắc dịch của mình ! Grừ...). Chuyện đó cũng không khó lắm so
với khả năng nói dối bậc thầy của tôi ( tự hào +_+), vấn đề quan trọng
hơn chính là tôi sẽ phải lăn vào bếp và nấu bữa trưa rồi bỏ vào hộp đem
cho Tuấn. Đó chắc chắn sẽ là cơn ác mộng khủng khiếp của Trần Thanh
Thanh này ! Lời dọa nạt của cậu ta lại văng vẳng bên tai :
.
« Nếu cậu nhờ mẹ nấu thì chết với tôi ! Không những tôi tán bạn thân cậu mà sẽ cho Liên bị đá theo cách tàn nhẫn nhất ! »
.
Tuấn đúng là dã man. Và việc bấy lâu nay tôi thích hắn hay chăng là một
sự điên rồ ????? Nghĩ đến đó tôi tự túm tóc mình giật liên hồi. Đáng đời
cho cái tính khùng khùng dở dở của tôi...
.
Sáng...
.
Tôi lết ra khỏi giường khi đồng loạt 5 chiếc báo thức « cất tiếng ». Vốn
biết bản thân sẽ không thể nào dậy nỗi vào cái lúc sáng tinh mơ này nên
tối hôm qua tôi đã bấm bụng hẹn 5 chiếc đồng hồ rồi quăng mỗi chiếc mỗi
nơi để tránh tình trạng trong cơn mê ngủ với tay tắt chuông báo thức.
4h sáng ! Đó là kỷ lục mà tôi đã lập được cho chính bản thân mình.
Thường ngày thì mẹ phải gọi gần cả trăm tiếng tôi mới có thể mở mắt. Hôm
nay chỉ vì thằng nhóc mất dịch đó mà Trần Thanh Thanh này mất ngủ. Thật
là...
.
Sau khi làm xong vệ sinh cá nhân, tôi lăn tăn xuống bếp, không quên cầm
theo cuốn sách hướng dẫn nấu ăn mà khó khăn lắm tôi mới rút được từ giá
sách trong phòng ba mẹ. Mọi chuyện diễn ra đúng như tôi dự đoán...Quá
kinh khủng ! Không biết là tôi đã làm vỡ bao nhiêu quả trứng gà rồi nữa.
Cái tạp dề trước khi tôi đeo vào người còn trắng tinh thì bây giờ đã
như một bức tranh « trừu tượng » với đủ loại màu sắc cộng với những mùi
vị đặc trưng của thức ăn. Ấy thế mà bằng chính tâm huyết kết hợp với...
niềm căm giận sục sôi trong lòng, tôi đã hoàn thành bữa trưa của mình
một cách khá hoàn hảo và đúng giờ. Sau khi nếm lại tất cả những món mình
vừa chế biến, tôi tự cho là tạm ổn và nhanh chóng dọn dẹp lại bãi chiến
trường do mình gây ra. Có lẽ mẹ tôi sẽ phải ốm ba ngày khi biết rằng
tất cả đống thức ăn mà hôm qua mới đi siêu thị mua về tích trữ trong tủ
lạnh đã không cánh mà bay tất tần tật. Dù biết vậy nhưng tôi cũng không
thể làm gì khác hơn. Thôi thì...đành chấp nhận bị mắng còn hơn để con
bạn thân lao đầu vào ...hang cọp !
.
Lúc tôi vừa đạp xe vào tới cổng thì chuông reo. Thật may là vẫn chưa
muộn. Tôi phóng thẳng vào lớp với tốc độ nhanh nhất có thể, không quên
cầm theo hộp thức ăn – công sức cả buổi sáng của mình. Minh đã ngồi lù
lù ở đó, vẫn như mọi ngày, dán đôi mắt bị che khuất bởi cặp kính Nobita
vào cuốn sách dày cộm mà dù có cố gắng thì tôi cũng không dịch được cái
tựa đề của nó. Tôi « đáp » vào chỗ ngồi kèm theo tiếng thở mệt nhọc
nhưng cậu ta chẳng buồn để ý. Mặc kệ. Tôi cũng không cần lời hỏi thăm
của Minh – con mọt sách đáng ghét.
.
............................................
.
Đang thả mình trong giấc ngủ bù vàng ngọc, đột nhiên tóc tai của tôi
dựng đứng cả lên khi một tiếng đập bàn rất mạnh giáng xuống ngay cạnh
mình. Tôi hốt hoảng vùng dậy thì thấy Phạm Minh đang nhìn mình với khuôn
mặt nham hiểm (theo tôi nghĩ là vậy !).
.
- Cậu điên hả ???????? Tôi mới chợp mắt được một lúc mà cậu làm cái trò
gì thế ???? Ác nó vừa vừa thôi !!!!!!!!!!!! – tôi uất ức hét thẳng vào
mặt cậu ta.
.
- Nín ngay lập tức ! Nhìn đi ! – Cậu ta chẳng chút sợ hãi trước thái độ
như « sư tử vồ mồi » của tôi, miệng nói tỉnh bơ rồi đưa cái tay ra trước
mặt.
.
- Gì nữa đây hả ???? Khoe tay đẹp hả ???? Bộ cậu bị đứt sợi nào trong đầu rồi hả ???? – tôi bực bối phán liên hồi.
.
Các bạn biết cậu ta dám làm gì với tôi không ???? Cậu ta dám đưa nấm đấm
kề sát mặt tôi đấy !!!! Cái loại con trai bạo lực, tàn bạo, mất nhân
tính !!!!!!!!! Suốt đời chỉ ê sắc mà thôi !!!!!!!!!
.
- Im đi ! Nhìn này ! Tác phẩm của cậu đấy ! Căng mắt ra đi ! – Minh thu cú đấm hờ lại rồi nói như ra lệnh.
Về Đầu Trang Go down
http://www.pronc.tk
Voldermort
..Admin...
..Admin...
Voldermort

Giới tính Nam Tham gia : 22/12/2010
Tài Sản : 2098
Tổng Bài Gửi : 196
Thanks : 12
Tuổi : 28
Đến từ : Nơi ngọn gió bắt đầu
Status : Ta Là Siêu Nhân

HOÀNG TỬ ONLINE Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: HOÀNG TỬ ONLINE   HOÀNG TỬ ONLINE I_icon_minitimeTue Dec 28, 2010 7:42 pm

18/Mặt
mày tôi đỏ như Trương Phi, hai tay run bần bật vì tức giận. Nhưng dù
vậy tôi vẫn phải nín nhịn khi nhìn thấy những vết trầy xước trên cánh
tay phải của cậu ta. Từ hôm đó đến giờ cậu ta vẫn để như vậy mà không
bôi thuốc gì hết sao ???? Đúng là cái đồ không bình thường mà !!!
.
- Muốn gì đây ???? – tôi hất hàm.
.
- Xuống phòng y tế, xin bông băng thuốc đỏ lên băng lại cho tôi. Nhanh !
– cậu ta phang thẳng vào mặt tôi cái đề nghị mà theo tôi tự nhận thấy
là « quá vô nhân đạo ».
.
Tôi đưa đôi mắt vừa uất ức vừa bực bội nhìn vào mặt Minh. Nhưng cũng chỉ
được nhiêu đó rồi cuối cùng vẫn phải đứng dậy đi xuống phòng y tế.
Trách cứ, giận dữ thì có ích lợi gì khi cái sự thật là tôi mang ơn cậu
ta vẫn đang sờ sờ đó. Đúng là cái nợ ân tình quá nặng nề, không biết làm
sao cho hết nợ....
.
Không có cái gì ngộ nghĩnh bằng việc một đứa lành lặn mạnh khỏe đi xuống
phòng y tế để xin bông băng thuốc đỏ. Tôi phải dùng hết khả năng để
thuyết phục cô y tế rằng « bạn em bị trầy xước ở tay do vô ý bị ngã,
nhưng tại bạn ấy nhút nhát nên không dám xuống xin thuốc, vì thế em phải
đi thay ! ». Thế đấy ! Lý do cực kì củ chuối nhưng lại là cách duy nhất
trong tình huống này. May mắn là nhìn mặt tôi cũng ...đáng tin nên cô
đồng ý đưa cho tôi một lọ oxi già, thuốc bôi vêt thương nhẹ và một ít
bông băng.
.
- Đưa tay ra đây tôi băng ! – tôi lạnh lùng ra lệnh.
.
- Nói lại ! Đền ơn người ta mà như đánh ghen thế à ? – Minh nhíu mày.
.
- Cậu... – tôi đành nuốt hận vào trong – Bạn Phạm Minh yêu quái, à nhầm,
yêu quý ! Bạn đưa tay để mình băng lại cho ! – tôi nói mà cứ thấy cái
lưỡi mình líu lại.
.
Minh phì cười trước cái giọng lảnh lót chim hót của tôi. Nhưng rồi cậu
ta lấy lại sắc mặt khá nhanh, chìa cánh tay ra rồi lại buông một lời hăm
dọa :
.
- Làm cho cẩn thận ! Băng kiểu gì mà để nhiễm trùng thì cậu chết với tôi !
.
Tôi mím môi kìm chế cơn điên đang dâng lên trong người. Dám đối xử tàn
nhần với Trần Thanh Thanh ta sao ????? Rồi nhà ngươi sẽ phải hối hận
!!!!!!!!!!!!!!!!! Vừa nghĩ thế tôi vừa rưới oxi già lên vết thương của
Phạm Minh bằng một sự...sung sướng tột độ khi nhìn thấy khuôn mặt đang
nhăn nhó vì quá rát của cậu ta. Nhưng chắc vì sĩ diện đàn ông nên Minh
chẳng dám hé răng nửa lời, chỉ biết cắn răng chịu đựng. Cuối cùng thì
cơn tức trong lòng tôi cũng được nguôi ngoai phần nào. Ác giả ác báo mà
!!! Tôi hí hửng cười thầm trong lòng.
.
- Thôi chứ ! Cậu định rưới hết chai oxi già luôn hả ?????
.
Lời của Minh đưa tôi về với thực tại. Quay xuống nhìn, chai oxi già đã
gần hết, tôi hốt hoảng dừng lại, lấy bông y tế lau lấy lau để vết thương
trên tay cậu ta. Và bằng một sự nhẹ nhàng mà theo tôi là ngoài sức
tưởng tượng của chính mình, tôi đã hoàn thành đường băng cho Minh. Đang
cười tươi rói vì hạnh phúc, tôi như bị đá xuống vực thẳm trước lời nhận
xét của cậu bạn mọt sách :
.
- Tôi bó tay với cậu. Đây chỉ là vết trầy xước ngoài da mà cậu băng
chẳng khác nào tôi bị chém ba bốn nhát. Nhìn kinh chưa ! – nói rồi cậu
ta chìa cánh tay được che gần hết bằng băng trắng bóc trước mặt với đôi
mắt thất vọng xen lẫn ngán ngẩm. Tôi cũng tự thấy những điều cậu ta nói
không sai nên đành ngậm ngùi im lặng. Tức mà không nói được là cục tức
kinh khủng nhất....
.
Nhưng cậu ta vẫn còn chút nhân tính khi không bắt tôi tháo ra băng lại.
Thế là xong. Nhưng sự thật là tôi đã nhầm tưởng cái thành ý kia của
Minh. Cậu ta để như vậy là muốn hành hạ tôi theo cách khác...
.
- Trời đất ! Chảnh ! Mày làm gì tay thằng Minh mà phải băng bó khiếp thế ????? Bạo lực nó vừa thôi.
.
- Đúng rồi đó ! Nhìn tay Minh kìa ! Thảm kinh khủng luôn ! Mày đúng là quá đáng Chảnh ạ !
.
- Lo mà bồi dưỡng cho nó đi ! Bị thương kiểu này chắc chắn sẽ để lại sẹo. Tội nó quá !!!!!!!!
.
Thế đấy ! Mục đich của việc không bắt tôi tháo ra băng lại của cậu ta là
vậy đó. Thử hỏi trên đời này còn có ai dã man hơn Phạm Minh bạn tôi
không nhỉ ?????
.
.....................................
.
Ra chơi. Sau khi đánh chén no nê dưới căn tin, tôi cùng nhỏ Liên tí tởn
trở về phòng học. Tôi đã làm lành với nhỏ bạn thân vì nghĩ đi nghĩ lại
thấy việc giận dỗi của mình cũng hơi vô lý, nó tuy là bạn thân nhưng đâu
phải tất cả mọi chuyện Liên phải kể cho mình ?. Và vậy là trở lại bình
thường. Tính tôi cũng chẳng giận được ai lâu.
.
- Nhỏ khùng ! Kẹo tôi đâu ?
.
Tôi suýt nữa ngã trẹo chân trước câu chào hỏi của Tuấn. Cậu ta không
biết từ đâu bay ra, bỏ tay vào bọc quần đứng trước mặt chúng tôi với câu
hỏi kì quặc của mình. Tôi nói kì quặc là bởi vì từ trước đến nay có đời
nào Tuấn chủ động muốn tôi tặng kẹo đâu ? Toàn là tôi « ép » cậu ta lấy
cả đấy chứ ! Vậy là hôm nay có bão rồi.....
.
- Liên ! Đưa bì kẹo cho tao ! – tôi há hốc miệng ngạc nhiên xong cũng không quên « nhiệm vụ » của mình.
.
- Tụi mày là một cặp vừa khùng vừa điên ! – Liên lắc đầu bình luận, tay đưa cho tôi bì kẹo vừa mới mua ở căn tin.
.
- Này ! Kẹo này ! – tôi chẳng buồn phản ứng trước câu nói của nhỏ bạn
(vì căn bản là tôi thấy cũng...đúng !), tay đưa cây kẹo mút trước mặt
Tuấn với vẻ mặt bình thản như tấm phản.
.
- Nhớ giao kèo của chúng ta đấy ! Đừng khiến tôi phải bực mình ! – Tuấn
giựt lấy kẹo rồi dùng nó gõ vào trán tôi kèm theo lời nhắc nhở sặc mùi
bạo lực, xong thì đi thằng, trước khi đi còn nháy mắt với nhỏ Liên (thật
ra cậu ta làm thế để nhắc khéo tôi) khiến con nhỏ rợn cả tóc gáy.
.
- Hắn bị gì thế mày ????? – Liên trố mắt quay sang hỏi tôi.
.
- Hắn lên cơn chứ bị gì nữa ! Đi thôi ! – tôi bực bội lôi con bạn về
lớp, miệng không ngớt nguyền rủa hoàng tử mắc dịch của mình. Cái câu hỏi
muôn thưở lại hiện lên trong đầu tôi : « Vì sao mày lại đi thích một
thằng vừa đều vừa ******* như thế hả Trần Thanh Thanh?» Và rồi chính tôi
lại tự trả lời cho bản thân mình : « Tao biết được tao con mày luôn
!+_+ »
.
Giờ toán !
.
Tôi đang cặm cụi chép bài trên bảng thì cái di động chết tiệt rung rung
trong túi quần. Loay hoay như thế nào tôi lại đụng mạnh trúng vào cái
tay đang bị thương của Minh khiến cậu ta giật mình nhăn mặt, tôi cũng
hoảng hồn theo. Mở máy ra, tin nhắn từ số lạ : « Hết giờ đợi tôi ở ghế
đá sau phòng 5 ». Lại là Tuấn đây mà ! Bực cả mình ! Tôi gấp máy lại rồi
nhìn lên, bắt gặp ánh mắt như lửa Hỏa Diệm Sơn của Minh đang phóng
thẳng về phía mình. Biết là sẽ chẳng thể thoát được nên tôi đành chuẩn
bị tư thế, nhắm mắt nắm chặt tay để chờ đợi cú đập đầu kinh khủng của
cậu ta. Minh đưa mặt tiến gần về phía tôi, tôi cũng không dám hé mắt ra
nhìn. Chắc chắn giờ sinh hoạt tuần này tôi sẽ xin cô đổi chỗ, thật tình
là thần kinh tôi không thể nào ổn định được khi ngồi chung với cái tên
kì cục và man rợ này.
.
Nhưng cậu ta chẳng làm gì tôi cả. Chỉ đưa tay lên chạm vào má tôi khiến tôi giật mình mở mắt ra.
Về Đầu Trang Go down
http://www.pronc.tk
Voldermort
..Admin...
..Admin...
Voldermort

Giới tính Nam Tham gia : 22/12/2010
Tài Sản : 2098
Tổng Bài Gửi : 196
Thanks : 12
Tuổi : 28
Đến từ : Nơi ngọn gió bắt đầu
Status : Ta Là Siêu Nhân

HOÀNG TỬ ONLINE Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: HOÀNG TỬ ONLINE   HOÀNG TỬ ONLINE I_icon_minitimeThu Jan 06, 2011 8:43 pm

- Làm gì thế hả ?????
.
- Mực ! Mặt đã xấu mà lúc nào cũng dính mực ! – cậu ta dùng tay lau nhẹ
vết mực trên mặt tôi rồi trở lại vị trí, mắt hướng thẳng lên bảng và
chăm chỉ chép bài.
.
Trời đất ! Thế này là thế nào nữa đây ????? Rốt cuộc cậu ta là người như
thế nào ???? Tốt hay xấu ? Ga lăng hay thô bạo ????? Tim tôi đập thình
thịch, mặt như trái cà chua, như thế không ngượng mới là lạ ! Cái
đồ...dã...man !
.
.......................................
.
Ra về...
.
Tôi vào nhà xe lấy con ngựa sắt của mình. Nếu như thường ngày thì bây
giờ tôi đã đạp thẳng về nhà để ăn cơm mẹ nấu chứ không phải ở lại đây để
« gặm nhấm » tác phẩm của mình cùng một thằng nhóc bất bình thường. Tôi
ngậm ngùi đạp xe ra phía sau, đến vị trí đã hẹn rồi dừng lại,dựng xe,
ngồi bệt xuống ghế đá. Không thấy Tuấn đâu cả ! Trong đầu tôi bắt đầu có
suy nghĩ rằng biết đâu mình đang bị leo cây ! Nếu thế thật thì tôi sẽ
tức đến chết mất ! Và ngày mai tới trường, tôi sẽ không ngần ngại mà đấm
thẳng vào mặt cậu ta. Gì thì gì chứ tôi ghét nhất bị người khác coi
thường tình cảm và công sức của mình. Đang xây dựng một kế hoạch trả thù
hoàn hảo trong đầu, đột nhiên tôi hét như một con ngố khi bị hù từ phía
sau. Cứ kiểu này tôi sẽ bị tụt huyết áp mất thôi ! Tuấn coi bộ cực kì
sung sướng khi khiến tôi hoảng sợ như vậy. Cậu ta cười ha hả rồi ngồi
xuống ngay bên cạnh, giựt phăng hộp cơm trong tay tôi với thái độ tò mò.
.
- Ái chà ! Cơm của vịt con xấu xí nấu à ? Không biết ăn đến muỗng thứ bao nhiêu thì sẽ bị đau bụng nhỉ ??????????
.
Tôi bốc khói trước lời nói không chút tính người của cậu ta.
.
- Này ! Không ăn thì nhịn ! Đừng có giở cái giọng đó ra đây với tôi ! Có
tin tôi phang nguyên hộp cơm này vào mặt cậu không hả ????????
.
- Ôi ! Vịt con nổi khùng rồi hả ???? Không sao ! Khùng là bản tính của
cậu rồi mà ! Tôi không để tâm đâu !!!!!!!!! Ha ha !!!!!!!!
.
Tôi không thể chịu nỗi nữa rồi ! Phải vùng lên thôi ! Nghĩ sao làm đó,
tôi lấy tay định bụng giựt lại hộp cơm rồi ném luôn vào thùng rác cho
xong thì Tuấn chộp nhanh lấy tay tôi rồi nhăn răng cười hợm hĩnh :
.
- Đừng có nóng như thế ! Cái này cậu nấu cho tôi mà ! Đâu thể phũ phàng như vậy được !
.
- Cái đồ nham nhở ! Cái đồ đểu cáng ! Cái đồ dã man !!!!!!!!!!!! – tôi
tức ói máu, phun thẳng vào mặt cậu ta tất cả những tính từ xấu xa nhất
nhưng có vẻ nó không chút hiệu nghiệm khi Tuấn vẫn cười như điên như dại
(đó là tôi thấy thế !)
.
- Ok ! Ok ! Bây giờ thì ăn nhé ! Tôi đói rồi !
.
Cậu ta chủ động làm hòa, tôi cũng chẳng còn hơi sức đâu để cãi lộn. Tuấn
mở hộp cơm ra, tôi thì lấy hai cái chén nhựa cùng hai đôi đũa đã chuẩn
bị sẵn. Lúc ấy tôi nghĩ mình thật chẳng khác nào đứa khùng khi giữa trưa
nắng chang chang thế này mà lại ăn cơm trên ghế đá, người thì ướt đẫm
mồ hôi. Nhưng đói quá rồi nên tôi cũng không còn suy nghĩ gì nhiều, điều
tôi thấy vui nhất là thức ăn do tôi tự tay làm cũng không tệ, mặc dù
đây là lần đầu tiên Trần Thanh Thanh này vào bếp. Tuấn có vẻ cũng nghĩ
như tôi nên chẳng ca thán gì, cũng cặm cụi ăn như bị bỏ đói đã...3 năm.
.
- Này nhỏ khùng !
.
Tôi ngẩng mặt lên, miệng vẫn còn nhai cơm nhồm nhoàm.
.
- Gắp thịt rồi đút cho tôi đi !
.
- Cái gì ????? – tôi sặc cơm tình trạng nặng, cũng may là tôi kịp thời
nghiêng đầu sang một bên, nếu không thì bữa cơm này coi như chấm dứt tại
đây.
.
- Có gì mà ngạc nhiên thế ? Yêu cầu thứ 2 của tôi đó ! Gắp thịt rồi đút cho tôi đi ! – Tuấn vẫn bình thản ra lệnh.
.
- Cậu có bị thần kinh không vậy hả ????? Tôi không làm đâu !
.
- Thế thì ngay bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại rủ Liên chiều nay đi chơi !
– Tuấn vừa nói vừa rút từ trong túi ra chiếc Iphone to oạch.
.
- Dừng lại ! – tôi hoảng hồn – Đút thì đút..... !
.
Thế đấy ! Thử hỏi trên đời này có thằng nào kì cục hơn kẻ đang ngồi
trước mặt tôi không cơ chứ ???? Được ! Muốn tôi đút cho ăn chứ gì ?
Chuyện nhỏ !
.
- Này ! Há mồm ra ! Nhanh ! – tôi cố gắng gắp một miếng thịt toàn là mỡ
tống thẳng vào miệng của Tuấn khiến cậu ta không kịp trở tay.
.
Và rồi miếng thứ 2...
.
Thứ 3...
.
Thứ 4...
.
Thứ n...
.
- Thôi ! Dừng lại ngay đi ! Ớn thấu đầu rồi ! – Tuấn gác đũa chịu thua,
chịu thua cũng phải thôi, tôi toàn gắp cho cậu ta thịt mỡ thì làm sao ăn
cho nỗi được.
.
- Tại cậu yêu cầu tôi đó chớ ! Cho đáng đời ! – tôi vỗ tay cười sảng
khoái, người ta nhìn vào chắc chẳn ai dám tin tôi đang là người thích
Tuấn đâu nhỉ ? Người ta nghĩ tôi là kẻ thù của cậu ta thì đúng hơn...
.
Ăn uống xong xuôi, Tuấn lại bày trò khác để hành hạ tôi.
.
- Xe này của cậu hả ? Nhìn giống đồ sắt vụn ấy nhỉ ? Tôi đạp có bị gì không đấy ?
.
- Nếu đạp không được thì đừng có hỏi. Lắm chuyện ! – tôi xì mặt.
.
Tuấn thả cặp sách trên ghế đá rồi đứng dậy tiến tới phía xe đạp của tôi.
Xong đâu đấy cậu ta gạt chân chống rồi ngồi lên yên, kiểm tra bàn đạp,
kiểm tra phanh, kiểm tra luôn cái chuông nhỏ xíu ở góc phải ghi – đông
xe rồi hất hàm gọi tôi :
.
- Khùng ! Lên đây !
.
Tôi có nghe nhầm không nhỉ ? Tuấn bảo tôi ngồi lên yên cho cậu ta chở đi
sao ???? Không biết bao nhiêu lần trong giấc mơ, tôi mơ thấy mình ngồi
sau yên xe của một chàng hoàng tử, người ấy sẽ chở tôi đi trên con đường
trải đầy lá vàng lãng mạn với những hàng cây vút cao trong gió nhẹ.
Chẳng lẽ giấc mơ đang trở thành hiện thực trước mắt tôi đây sao ?????
Vậy là không suy nghĩ gì nhiều, tôi phóng nhanh lên yên sau như một con
khỉ leo lên cây của nó. Tuấn phì cười rồi quay lại trêu chọc :
.
- Như thế này cũng đủ biết cậu thích tôi đến mức nào !
.
Mặt tôi bỗng chốc đỏ rực như mặt trời lặn buổi hoàng hôn. Đáng lẽ ra tôi
phải thấy được âm mưu của cậu ta khi mở miệng đề nghị tôi lên ngồi, tất
cả chỉ là muốn trêu tôi mà thôi. Tức quá đi mất !
.
- Không thèm nữa ! – tôi lè lưỡi nhày phóc xuống.
.
- Đúng là Chảnh ! Lên đi ! Đừng có khiến tôi đổi ý ! – Tuấn lắc nhẹ đầu
càm ràm, nói thế thôi chứ tôi cũng không nghĩ cậu ta nỡ lòng bắt tôi
xuống.
.
Và thế là sân trường đầy nắng, im ắng đến bình lặng, chỉ có tôi và Tuấn
cùng với những hàng cây già thả mình giữa không trung thoáng đãng. Tuấn
có vẻ ít khi đạp xe nên chốc chốc lại mất tay lái làm tim tôi suýt nữa
rơi ra ngoài. Trời nóng như lửa đốt, lưng áo của Tuấn ướt đẫm mồ hôi, tự
nhiên tôi thấy hoàng tử mắc dịch của mình cũng thật dễ thương, ít ra
còn có một lý do chính đáng để tôi biện minh cho cái tình cảm ngốc xít
mà bấy lâu nay tôi dành cho cậu nhóc này.
.
- Này ! – Tuấn đột ngột phanh xe khiến tôi không kịp trở tay và chúi đầu
đập mạnh vào lưng cậu ấy, theo phản xạ thì tay tôi cùng đưa lên..ôm e.o
cậu ta để lấy thăng bằng.
.
- Điên hả ???? Suýt chút nữa tôi ngã rồi đó ! Có chuyện gì thì dừng lại từ từ chớ ! – tôi bực mình.
.
- Ha ha ! Không có gì ! Muốn thử cảm giác « bị » con gái ngồi sau ôm e.o
nó như thế nào thôi ! – Tuấn cười khì rồi tiếp tục đạp, tôi thì bấm
bụng ngồi yên và nguyền rủa cậu ta. Đúng là bản tính đểu cáng không thể
nào khắc phục được !
.
Kết thúc hành trình đạp xe, cậu ta quăng tôi trở lại cái ghế đá. Mặt mày
hai đứa đỏ bừng bừng, nhưng vui thật. Lần đầu tiên chúng tôi chơi đùa
với nhau vui như thế, thường ngày chỉ toàn là cau có xỉ vả lẫn nhau mà
thôi. Con nít đúng là có nhiều ưu điểm hơn người lớn, một trong số đó
chính là không có tính giận dai và rất mau làm lành. Tôi và Tuấn chính
là điển hình cho một cặp đôi như thế ( đôi ở đây có cả hai nghĩa : đôi
bạn và ...)
.
- Nè ! Tôi đã thực hiện đúng giao kèo giữa chúng ta ! Cậu phải giữ lời
đó ! Tránh xa nhỏ Liên ra nghe không ? – tôi chống hông nói với Tuấn.
.
- Ai nói thế ? Tôi mới yêu cầu bạn làm 2 điều thôi ! Còn 1 điều nữa ! – Tuấn đeo cặp lên vai rồi nói.
.
- Hả ????? Cậu còn định hành hạ tôi đến bao giờ nữa ??????
.
- Cái đó còn tùy ! Tới giờ rồi ! Tôi về ! Chào nhỏ khùng !
.
Nói dứt câu thì cậu ta đứng dậy đi thẳng ra phía cổng, tôi ngẩn tò te
nhìn theo. Thế là sao ???? Tôi vẫn chưa thoát được tay cậu ta sao ?????
Ngần ấy vẫn chưa đủ sao ????? Liên ơi là Liên !!!!! Vì mày mà tao khổ
thế này đây !!!!!!!!!! Có ai hy sinh vì bạn nhiều như tôi không hả trời
!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
.
.....................................................
.
Tối.
.
Yahoo đang sign in. Một đống tin nhắn lại hiện lên. Trong số đó thì mắt
tôi vẫn tìm kiếm « I_want_to_be_live ». Đây rồi ! Vẫn đúng giờ như
thường ngày ! Tôi mỉm cười đọc dòng tin nhắn mà từ lâu đã nằm gọn trong
đầu tôi, ngay cả dấu chấm dấu phẩy tôi cũng nhớ như in. Cuộc sống có
nhiều điều thú vị thật ! Đang chuẩn bị sign out (vì hôm nay tôi phải
thức khuya học cho xong môn Địa lý để ngày mai kiểm tra một tiết, lần
trước bị môn Sử đã khiến tôi khiếp vía lắm rồi !) thì tôi nhận được
tiếng Buzz từ phía Prince :
.
« Hôm nay chị không onl được ! Phải out để học bài ! buồn»
.
« Em cũng chỉ nói với chị vài lời thôi ! Chị nhấn nút Accept đi ! »
.
Tôi thắc mắc những vẫn làm theo lời cậu nhóc. Share ảnh ư ???? Để làm gì nhỉ ?
Về Đầu Trang Go down
http://www.pronc.tk
Voldermort
..Admin...
..Admin...
Voldermort

Giới tính Nam Tham gia : 22/12/2010
Tài Sản : 2098
Tổng Bài Gửi : 196
Thanks : 12
Tuổi : 28
Đến từ : Nơi ngọn gió bắt đầu
Status : Ta Là Siêu Nhân

HOÀNG TỬ ONLINE Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: HOÀNG TỬ ONLINE   HOÀNG TỬ ONLINE I_icon_minitimeThu Jan 06, 2011 8:45 pm

HAPPY NEW YEAR!!!!!!!!!!!! I LOVE ALL!
.
20/
.
« Chị có thấy gì không ? »
.
« Có ! Một thằng nhóc rất handsome ! Nhưng mà ai đây ? :S »
.
« vui vẻ Em đó chứ ai ! »
.
Tôi thoáng giật mình. Prince của tôi đây ư ????? Dù tôi rất hay tưởng
tượng nhưng thực sự tôi không ngờ cậu nhóc đẹp trai như thế ! Trông cứ
giống giống một diễn viên Hàn Quốc nào đó mà tôi đã từng xem.
.
« Em không đùa chứ ? »
.
« Sao thế chị ? Em đùa chị hồi nào ? »
.
« Nhưng mà.... »
.
« Đẹp quá hả ? : )) »
.
« Uh ! =.= ! »
.
« Thì từ nãy đến giờ em có bao giờ nói em xấu trai đâu ! Sao thấy chị ngạc nhiên quá thế ? Bộ chị ghét ai đẹp trai hả ? »
.
« À không... »
.
« Thế là em cho chị xem hình em rồi nhé ! Bây giờ em có một lời đề nghị thế này... »
.
« ??? »
.
« Hai tháng nữa là sinh nhật của em ! Đến lúc đó, chị có thể cho em xem ảnh của chị ở ngoài đời không ? »
.
« Cái này... »
.
« Nếu chị không muốn thì cũng không sao. Em chỉ đề nghị thế thôi ! »
.
Tôi lại phải suy nghĩ. Làm sao bây giờ nhỉ ? Nên đồng ý hay không đồng ý
đây ? Tôi biết Prince không bao giờ ép buộc tôi...Nhưng hôm nay cậu
nhóc đã chủ động cho tôi xem mặt...Và tôi tin đó là ảnh của Prince...Còn
tôi ?????? Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, tôi tự thấy mình không nên
mất lòng tin thái quá như thế ! Phải có niềm tin cho một cái gì đó chứ ?
Ảo cũng chưa hẳn đã xấu !
.
« Uhm ! Chị đồng ý ! »
.
« Oh ! Chị khiến em ngạc nhiên quá ! Em cứ tưởng chị sẽ từ chối ! »
.
« vui vẻ »
.
« Vậy nhé ! Em out học bài đã ! Thương chị ! : ) »
.
« pp em ! »
.
Tôi sign out. Mình có đang đi đúng hướng không nhỉ ????
.
.............................................
.
Tính tới hôm nay đã là ngày thứ 7 tôi không nhìn thấy mặt mũi Tuấn ở
trường. Dù rất lo nhưng tôi không muốn hỏi thăm vì lại sợ bị lũ bạn dị
nghị, với lại giữa tôi và Tuấn cũng chẳng là gì của nhau nên tôi không
có tư cách tìm hiểu về điều này. Có lẽ là tại cậu ta lười nên không muốn
đi học cũng nên. Người Tuấn khỏe như trâu thế kia thì chuyện bị ốm là
không thể. Suy ra chỉ có thể là lý do lười biếng thôi. Nhưng có lười thì
cũng không thể nghỉ đến một tuần lễ như vậy được.
.
- Này ! Cả tuần nay tao cứ thấy mày ngơ ngơ ngẩn ngẩn ! Nhớ người ta thì
đi hỏi thăm đi chớ ! – Nhỏ Liên vỗ vai tôi càu nhàu khi thấy khuôn mặt
không chút cảm xúc của tôi.
.
- Con nhỏ này ! Đánh gì mà đau thế ? Mà này ! Tao thấy lạ nghe ! Mọi bữa
mày là đứa ngăn cản kịch liệt nhất chuyện tao thích Tuấn, sao bây giờ
mày lại vun vào thế hả ????? – tôi gõ gõ bàn tra hỏi.
.
- À ờ...Tại tao thấy hắn cũng không xấu như tao nghĩ....
.
- Là sao ????? Mày nói rõ đi ! Không tao xử mày đẹp luôn á ! – Vừa nói tôi vừa bẻ tay rắc rắc hăm dọa.
.
- Hix ! Mày lúc nào cũng bạo lực ! Chuyện là thế này...Hôm bữa á...Tao
đạp xe đi học thì giữa đường lốp xe bị thủng, đã thế mấy đứa côn đồ
trong xóm tao lại xúm tới trêu chọc. Lúc đó đường đi vắng vẻ, tao thì
chỉ có một mình, tụi nó lại đông, tao sợ lắm. May là Tuấn đi ngang qua,
lúc đầu tao tưởng hắn không quay lại đâu, vì thấy cái mặt hắn vô cảm
lắm, với lại hắn nhìn thấy tao bị thế nhưng vẫn lái xe đi thẳng. Đang
run cầm cập, định bụng cởi đôi giày cao gót ra liều mạng với tụi đó thì
Tuấn không biết từ đâu dẫn theo cả đám người lạ mặt xúm lại quánh lũ con
đồ tơi bời. Đã thế sau đó còn chở tao đi học nữa. Định bụng lên kể cho
mày nghe như Tuấn lại không cho tao nói. Bây giờ bị mày hù dọa kiểu này
tao mới khai ra đó ! – Liên kể một hồi rồi ngồi bệt xuống, mặt nhăn nhó
phát tội.
.
Tôi ngẩn người. Ra là thế ! Vậy là những gì Tuấn nói với tôi là giả sao ?
Và những việc mà tôi phải làm theo yêu cầu của cậu ta đều là vô ích
????? Dẫu thế nhưng không hiểu sao tôi lại thấy rất vui...Tôi bị vấn đề
thật rồi !
.
..............................
.
- Này ! Trả cây bút đỏ cho tôi !
.
- Hở ? – tôi trợn mắt nhìn Minh, bút đỏ nào nhỉ ?????
.
- Trả đây !
.
- Nhưng trả cái gì chứ ????? Tôi mượn bút của cậu hồi nào ?????
.
- Đừng bắt tôi phải nhắc lại, tự nhớ đi !
.
Tôi nhăn mặt. Bút đỏ nào nhỉ ????? Tôi nhớ là cả tuần nay tôi có mượn
cái gì của cậu ta đâu ???? Nhưng dù sao tôi cũng hãi cái khoản cụng đầu
dã man của Minh lắm rồi. Vậy là tôi cố gắng vận dụng toàn bộ nơ ron để
nhớ lại là mình đã mượn cái bút nào của cậu ta không, và mượn vào lúc
nào ?????
.
- Nhớ ra chưa ? – Minh đập bàn quát.
.
- Thật tình là...tôi không nhớ ! – tôi nhăn mặt đau khổ.
.
- Tốt ! Không nhớ là đúng ! Vì bút đỏ của tôi ở trước mặt cậu kia kìa ! – Minh nói đều đều.
.
Nhưng tôi thì xịt khói lỗ tai. Thế đấy ! Cậu ta luôn biết cách hành hạ
người khác ! Tôi bực bội đi ra ngoài. Ngồi với cậu ta đúng là cực hình
!.
.
Đang chống tay lên lan can nhìn ra ngoài, đột nhiên điện thoại rung. Lại là số lạ :
.
« A lo ! »
.
« Nhỏ khùng ! Chiều nay 3h đứng trước cổng trường đợi tôi ! »
.
« Ơ !! Alo...Alo... »
.
Trời đất ! Cậu ta giàu lắm mà ? Có cần phải tiết kiệm tiền điện thoại
như thế không chứ ???????? Chiều nay tự nhiên bắt người ta đứng đợi
trước cổng ???? Lại muốn bày trò gì nữa đây ???? Tuấn ơi là Tuấn !!!!!!!
Về Đầu Trang Go down
http://www.pronc.tk
Voldermort
..Admin...
..Admin...
Voldermort

Giới tính Nam Tham gia : 22/12/2010
Tài Sản : 2098
Tổng Bài Gửi : 196
Thanks : 12
Tuổi : 28
Đến từ : Nơi ngọn gió bắt đầu
Status : Ta Là Siêu Nhân

HOÀNG TỬ ONLINE Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: HOÀNG TỬ ONLINE   HOÀNG TỬ ONLINE I_icon_minitimeThu Jan 06, 2011 8:46 pm

HAPPY NEW YEAR!!!!!!!!!!!! I LOVE ALL!
.
20/
.
« Chị có thấy gì không ? »
.
« Có ! Một thằng nhóc rất handsome ! Nhưng mà ai đây ? :S »
.
« vui vẻ Em đó chứ ai ! »
.
Tôi thoáng giật mình. Prince của tôi đây ư ????? Dù tôi rất hay tưởng
tượng nhưng thực sự tôi không ngờ cậu nhóc đẹp trai như thế ! Trông cứ
giống giống một diễn viên Hàn Quốc nào đó mà tôi đã từng xem.
.
« Em không đùa chứ ? »
.
« Sao thế chị ? Em đùa chị hồi nào ? »
.
« Nhưng mà.... »
.
« Đẹp quá hả ? : )) »
.
« Uh ! =.= ! »
.
« Thì từ nãy đến giờ em có bao giờ nói em xấu trai đâu ! Sao thấy chị ngạc nhiên quá thế ? Bộ chị ghét ai đẹp trai hả ? »
.
« À không... »
.
« Thế là em cho chị xem hình em rồi nhé ! Bây giờ em có một lời đề nghị thế này... »
.
« ??? »
.
« Hai tháng nữa là sinh nhật của em ! Đến lúc đó, chị có thể cho em xem ảnh của chị ở ngoài đời không ? »
.
« Cái này... »
.
« Nếu chị không muốn thì cũng không sao. Em chỉ đề nghị thế thôi ! »
.
Tôi lại phải suy nghĩ. Làm sao bây giờ nhỉ ? Nên đồng ý hay không đồng ý
đây ? Tôi biết Prince không bao giờ ép buộc tôi...Nhưng hôm nay cậu
nhóc đã chủ động cho tôi xem mặt...Và tôi tin đó là ảnh của Prince...Còn
tôi ?????? Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, tôi tự thấy mình không nên
mất lòng tin thái quá như thế ! Phải có niềm tin cho một cái gì đó chứ ?
Ảo cũng chưa hẳn đã xấu !
.
« Uhm ! Chị đồng ý ! »
.
« Oh ! Chị khiến em ngạc nhiên quá ! Em cứ tưởng chị sẽ từ chối ! »
.
« vui vẻ »
.
« Vậy nhé ! Em out học bài đã ! Thương chị ! : ) »
.
« pp em ! »
.
Tôi sign out. Mình có đang đi đúng hướng không nhỉ ????
.
.............................................
.
Tính tới hôm nay đã là ngày thứ 7 tôi không nhìn thấy mặt mũi Tuấn ở
trường. Dù rất lo nhưng tôi không muốn hỏi thăm vì lại sợ bị lũ bạn dị
nghị, với lại giữa tôi và Tuấn cũng chẳng là gì của nhau nên tôi không
có tư cách tìm hiểu về điều này. Có lẽ là tại cậu ta lười nên không muốn
đi học cũng nên. Người Tuấn khỏe như trâu thế kia thì chuyện bị ốm là
không thể. Suy ra chỉ có thể là lý do lười biếng thôi. Nhưng có lười thì
cũng không thể nghỉ đến một tuần lễ như vậy được.
.
- Này ! Cả tuần nay tao cứ thấy mày ngơ ngơ ngẩn ngẩn ! Nhớ người ta thì
đi hỏi thăm đi chớ ! – Nhỏ Liên vỗ vai tôi càu nhàu khi thấy khuôn mặt
không chút cảm xúc của tôi.
.
- Con nhỏ này ! Đánh gì mà đau thế ? Mà này ! Tao thấy lạ nghe ! Mọi bữa
mày là đứa ngăn cản kịch liệt nhất chuyện tao thích Tuấn, sao bây giờ
mày lại vun vào thế hả ????? – tôi gõ gõ bàn tra hỏi.
.
- À ờ...Tại tao thấy hắn cũng không xấu như tao nghĩ....
.
- Là sao ????? Mày nói rõ đi ! Không tao xử mày đẹp luôn á ! – Vừa nói tôi vừa bẻ tay rắc rắc hăm dọa.
.
- Hix ! Mày lúc nào cũng bạo lực ! Chuyện là thế này...Hôm bữa á...Tao
đạp xe đi học thì giữa đường lốp xe bị thủng, đã thế mấy đứa côn đồ
trong xóm tao lại xúm tới trêu chọc. Lúc đó đường đi vắng vẻ, tao thì
chỉ có một mình, tụi nó lại đông, tao sợ lắm. May là Tuấn đi ngang qua,
lúc đầu tao tưởng hắn không quay lại đâu, vì thấy cái mặt hắn vô cảm
lắm, với lại hắn nhìn thấy tao bị thế nhưng vẫn lái xe đi thẳng. Đang
run cầm cập, định bụng cởi đôi giày cao gót ra liều mạng với tụi đó thì
Tuấn không biết từ đâu dẫn theo cả đám người lạ mặt xúm lại quánh lũ con
đồ tơi bời. Đã thế sau đó còn chở tao đi học nữa. Định bụng lên kể cho
mày nghe như Tuấn lại không cho tao nói. Bây giờ bị mày hù dọa kiểu này
tao mới khai ra đó ! – Liên kể một hồi rồi ngồi bệt xuống, mặt nhăn nhó
phát tội.
.
Tôi ngẩn người. Ra là thế ! Vậy là những gì Tuấn nói với tôi là giả sao ?
Và những việc mà tôi phải làm theo yêu cầu của cậu ta đều là vô ích
????? Dẫu thế nhưng không hiểu sao tôi lại thấy rất vui...Tôi bị vấn đề
thật rồi !
.
..............................
.
- Này ! Trả cây bút đỏ cho tôi !
.
- Hở ? – tôi trợn mắt nhìn Minh, bút đỏ nào nhỉ ?????
.
- Trả đây !
.
- Nhưng trả cái gì chứ ????? Tôi mượn bút của cậu hồi nào ?????
.
- Đừng bắt tôi phải nhắc lại, tự nhớ đi !
.
Tôi nhăn mặt. Bút đỏ nào nhỉ ????? Tôi nhớ là cả tuần nay tôi có mượn
cái gì của cậu ta đâu ???? Nhưng dù sao tôi cũng hãi cái khoản cụng đầu
dã man của Minh lắm rồi. Vậy là tôi cố gắng vận dụng toàn bộ nơ ron để
nhớ lại là mình đã mượn cái bút nào của cậu ta không, và mượn vào lúc
nào ?????
.
- Nhớ ra chưa ? – Minh đập bàn quát.
.
- Thật tình là...tôi không nhớ ! – tôi nhăn mặt đau khổ.
.
- Tốt ! Không nhớ là đúng ! Vì bút đỏ của tôi ở trước mặt cậu kia kìa ! – Minh nói đều đều.
.
Nhưng tôi thì xịt khói lỗ tai. Thế đấy ! Cậu ta luôn biết cách hành hạ
người khác ! Tôi bực bội đi ra ngoài. Ngồi với cậu ta đúng là cực hình
!.
.
Đang chống tay lên lan can nhìn ra ngoài, đột nhiên điện thoại rung. Lại là số lạ :
.
« A lo ! »
.
« Nhỏ khùng ! Chiều nay 3h đứng trước cổng trường đợi tôi ! »
.
« Ơ !! Alo...Alo... »
.
Trời đất ! Cậu ta giàu lắm mà ? Có cần phải tiết kiệm tiền điện thoại
như thế không chứ ???????? Chiều nay tự nhiên bắt người ta đứng đợi
trước cổng ???? Lại muốn bày trò gì nữa đây ???? Tuấn ơi là Tuấn !!!!!!!
Về Đầu Trang Go down
http://www.pronc.tk
Voldermort
..Admin...
..Admin...
Voldermort

Giới tính Nam Tham gia : 22/12/2010
Tài Sản : 2098
Tổng Bài Gửi : 196
Thanks : 12
Tuổi : 28
Đến từ : Nơi ngọn gió bắt đầu
Status : Ta Là Siêu Nhân

HOÀNG TỬ ONLINE Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: HOÀNG TỬ ONLINE   HOÀNG TỬ ONLINE I_icon_minitimeThu Jan 06, 2011 8:48 pm

22/ Tuấn
có một chiếc miệng khá rộng nhưng lại rất có duyên mỗi khi nói chuyện.
Chị họ tôi vẫn hay bảo « đàn ông miệng rộng thì sang, đàn bà miệng
rộng...tan hoang cửa nhà ! +_+ », tôi thấy vế đầu cũng đúng ! Điển hình
là Tuấn đấy thôi ! Cậu ấy còn có một đôi mắt to, con gái chết mê chết
mệt Tuấn là vì điều đó. Thêm một chiếc mũi cao và hơn gồ, trông Tuấn khá
là hoàn hảo. Còn tôi thì sao nhỉ ? Thật đau lòng khi phải thừa nhận một
điều mọi thứ trên gương mặt tôi dường như đều ngược lại với Tuấn. Tôi
có một đôi mắt cực kì bình thường, không to, không nhỏ, lông mi cũng
chẳng dài, nhiều lúc chính tôi cũng không phân biệt được mắt tôi là hai
mí hay một mí. Mũi tôi thì không cao lắm, nếu không muốn nói là thấp.
Miệng thì tôi cũng chẳng biết miêu tả làm sao cả, chỉ biết là nó không
đẹp, và tất nhiên là chẳng có duyên. Điều tôi tự hào nhất có lẽ là hàm
răng của mình, nó khá đều và trắng. Thế đấy ! Tôi là một đứa con gái
không xinh, nói thẳng ra là xấu. Cũng lâu lắm rồi tôi không để ý đến
điều này, nhưng không hiểu sao tự dưng bây giờ, ngay lúc này, tôi lại có
mặc cảm tự ti kinh khủng. Nhỏ Liên vẫn hay an ủi tôi rằng, con người ta
là do cha mẹ sinh ra và không thể quyết định được gương mặt mình sẽ thế
nào cả, tạo hóa ban cho thế nào thì phải chấp nhận như vậy mà thôi. Tôi
thấy điều đó đúng và cũng không muốn buồn vì nó nữa. Vậy mà lúc này,
ngồi cạnh Tuấn, một nỗi tủi hờn bỗng chốc len lỏi trong tôi....
.
Trời đã tắt nắng, dòng người thì tấp nập hẳn lên, những chiếc xe nối
đuôi nhau trải dài theo cuộc hành trình vô tận của cuộc sống. Tôi vẫn
ngồi yên lặng và nhìn Tuấn...Cậu ta hình như không để tâm đến tôi mà cứ
hướng tầm mắt ra khoảng xa bất định. Thế càng tốt. Tôi cũng chẳng cậu ta
nói, chỉ cần Tuấn chịu ngồi im như thế...Lâu một chút thôi....
.
Và trong lòng tôi lúc đó chợt hứng lên một ý nghĩ « điên rồ ». Nhưng đến
bây giờ, khi nhớ lại, đó lại là sự điên rồ mà tôi tự hào nhất. Đó
là...tôi muốn hôn vào má Tuấn.......Mới nghe thì thật là « điên », nhưng
hoàn cảnh luôn tác động đến cảm xúc, nếu bạn thích một ai đó và được
ngồi cạnh người ta như tôi lúc này, được nhìn ngắm và nhớ lại những kỉ
niệm đã qua, trong một không khí yên lặng và cực kì lãng mạn như vậy thì
hẳn bạn sẽ phải suy nghĩ lại việc cho tôi là « điên ». Vì đơn giản,
trong tình cảm, không ai dám chắc mình sẽ làm gì....
.
Tôi không suy nghĩ được lâu, và tôi nghĩ mình nên liều một phen. Đây là
cảm xúc của tôi, là tình cảm của tôi, quá lắm thì sẽ bị Tuấn nghỉ chơi,
nhưng như đã trình bày, tôi – Trần Thanh Thanh – đã muốn làm gì thì sẽ
làm điều đó mặc dù biết nó cực kì khó khăn.
.
Một giây...
.
Hai giây...
.
Ba giây...
.
Và tôi đã làm điều đó. Rất nhanh. Trong tích tắc mà thôi. Tuấn ngơ người
trước hành động to gan của tôi. Cậu ta ngẩn đầu và nhìn tôi bằng ánh
mắt ngạc nhiên xen lẫn khó hiểu. Còn tôi thì chỉ biết cúi đầu, hai tay
đan vào nhau, mặt mày đỏ ứng. Bây giờ cảm giác xấu hổ mới bắt đầu xâm
lấn. Tôi ngượng đến nỗi hai tai cũng đỏ rực lên. Nhưng Tuấn không phản
ứng gì mạnh mẽ lắm. Tôi không dám ngẩn lên nhìn nên cũng không biết rõ
tình hình đang như thế nào. Lá bỗng rụng thật nhiều sau một cơn gió
mạnh. Tóc tôi vương đầy những chiếc lá đã rời cành....
.
- Này nhỏ khùng !
.
Theo phản xạ, tôi ngẩng vội mặt lên, đầu óc đang trong tình trạng trống rỗng vì quá xấu hổ....
.
Và rồi....
.
Nếu như trước tiếng gọi của Tuấn, tôi đang bị sự xấu hổ hành hạ thì bây
giờ đây, tôi không còn ý thức được điều gì đang xảy ra nữa....Cũng đúng
thôi...Làm sao mà tôi bình tĩnh cho được khi Tuấn đã hôn thẳng vào môi
tôi cơ chứ ? Cậu ta cũng làm điều đó rất nhanh, rất nhanh, nhưng kết
thúc bằng một nụ cười nhẹ. Tôi không kịp suy nghĩ gì, chỉ tròn mắt nhìn
về phía Tuấn, tôi... đang mơ ?
.
Mưa gọi cầu vồng làm hạnh phúc...Cầu vồng gọi nắng làm tình yêu....Tình
yêu gọi trăng làm tri kỉ....Trăng gọi trần gian làm một nửa của đời
mình.....Còn anh gọi em làm vô tận của lòng anh....Giống như gió...thổi
không bao giờ dứt....giống như cây...mãi mãi bám đất sâu....giống như ta
bên nhau....mãi mãi trong lời hứa.....giống như nụ hôn đầu....thoáng
chốc thôi mà mãi mãi trong tim......(kawi)
.
- Đừng ngẩn người như con ngố vậy nữa ! Đứng dậy đi về thôi !
.
Tuấn gọi khẽ rồi nắm tay tôi đứng dậy. Trời chiều. Gió hắt hiu. Bờ sông
buồn thiu. Và lòng tôi nặng trĩu....Tuấn hôm nay....có phải là Tuấn của
hôm qua ???????
.
Chúng tôi chia tay nhau tại điểm hẹn ban đầu. Vẫn chiếc taxi đó tới đón
Tuấn đi. Tôi nhớ mãi cái giây phút đó, cái giây phút mà cậu ấy ngoảnh
mặt lại nhìn tôi trong im lặng rồi mới cúi đầu bước vào ô tô. Không hiểu
sao lúc đó tôi thấy trong tim mình có cái gì vỡ vụn....buồn không chịu
nỗi....Nhưng rồi tôi cố an ủi mình rằng...Chỉ ngày mai...ngày mai thôi,
tôi vẫn sẽ gặp Tuấn ở trường....
.
..............................
.
Tối.
.
10h tôi mới ngồi vào máy tính. Không hiểu sao hôm nay tôi không muốn
online chút nào. Nhưng theo thói quen tôi vẫn bật yahoo và để ở chế độ
Invisible. Tôi muốn đọc tin nhắn của « I_want_to_be_live »....
.
Yahoo sign in. Tôi gõ nhẹ tay lên bàn chờ đợi. Như thường lệ, hộp tin
nhắn lại xuất hiện. Tôi bỏ qua những dòng tin khác, chỉ chăm chú tìm
kiếm cái nick bí ẩn ấy. Đây rồi ! Nhưng tôi khựng lại. Mắt tôi dường như
không nhấp nháy được. Hôm nay sao lạ thế ? Không phải là một dòng tin
ngắn củn với nội dung chúc mừng mà lại là những hàng dài tin nhắn như
một bức thư. Và tôi bắt đầu đọc....
.
« Để xem nhé ! Tính cho tới thời điểm này thì tôi đã để lại dòng tin
nhắn « Chúc một ngày tốt lành ! Tôi yêu bạn rất nhiều ! » cho cậu được
132 ngày rồi. Cũng lâu nhỉ ? Chiều nay cậu to gan lắm ! Dám hôn lén tôi.
Nhưng không sao ! Thật lòng tôi thích món quà cuối cùng đó của cậu.
Khùng này ! À quên ! Thanh Thanh này ! Dù không muốn thừa nhận nhưng tôi
cũng phải nói thật rằng tôi quý cậu từ lần đầu tiên cậu bám theo tôi và
tặng kẹo mút cho tôi. Nói sao nhỉ ? Lúc đó, trong mắt tôi, cậu rất đặc
biệt, có cái gì đó lạ lạ, và tôi để ý cậu từ dạo ấy. Nhưng mà, tôi không
muốn cho cậu biết, và cũng không thể cho cậu biết vì trước sau gì tôi
vẫn không thể thoát khỏi được số phận của mình, tôi không muốn làm ai đó
đau lòng khi tôi không còn bên cạnh họ được nữa. 16 năm trời nay tôi
sống được là nhờ thuốc, bác sĩ bảo rằng bây giờ tôi không thể phụ thuộc
vào thuốc thêm được nữa, phải tiến hành phẫu thuật, tỉ lệ thành công là
bao nhiêu cậu biết không ? 50% mà thôi. Thế đấy ! Tôi chỉ nửa cơ hội để
sống tiếp. Tôi không muốn cậu và tôi có quá nhiều vương vấn để rồi cậu
phải khóc vì tôi. Tôi cũng không muốn nói cho cậu biết tôi mắc bệnh gì
bởi vì tôi thấy nó không cần thiết, biết chỉ thêm buồn mà thôi. Cho đến
lúc này, khi tôi không thể nhìn thấy cậu nữa, tôi mới nói hết tất cả
những điều mà bấy lâu nay tôi muốn nói cho cậu nghe nhưng không thể. Từ
trước đến giờ, trong mắt những người ở trường, và trong mắt cậu, tôi là
một thằng nhóc con nhà giàu ăn chơi phá phách. Đó chính là hình ảnh mà
tôi muốn xây dựng cho bản thân mình, vì tôi không muốn người ta biết
bệnh của tôi rồi tội nghiệp, thương hại tôi. Tôi không cần điều đó. Có
lẽ tôi kém may mắn hơn những người khác, vì thế tôi cố gắng làm tất cả
những gì mình thích trước khi lên bàn mỗ và đối diện với tử thần. Tôi đã
tán rất nhiều đứa con gái và cũng chừng đó đứa bị tôi đá phăng không
thương tiếc, cậu hiểu vì sao không ? Vì tôi hận ! Người đàn bà sinh ra
tôi đã bỏ cha con tôi trong cơn nguy khốn đi theo kẻ khác. Cho đến bây
giờ, cái cảnh ba tôi cầm tay van xin bà ta ở lại vẫn còn ám ảnh tôi
trong giấc ngủ. Từ đó tôi căm ghét phụ nữ, và tôi muốn trả thù. Nhưng
đến lúc này, khi nghĩ lại, tôi thấy mình đã sai nhiều quá. Tôi đã ích kỷ
phải không ? Đó là tội lỗi lớn nhất của tôi từ trước đến giờ. Chán
thật. Nhưng không bao giờ là muộn nếu như biết hối lỗi phải không ????
Dù sao tôi đã kịp thả tự do cho những con búp bê khờ khạo kia hết rồi,
chỉ giữ lại mình cậu trong suy nghĩ thôi à. Mà có điều này chắc cậu
không thể ngờ được, đó là, tất cả những cây kẹo mút cậu tặng tôi tôi đều
giữ lại hết, không sót một cây. Nói ra thì thật xấu hổ nhưng mấy lần
tôi ném kẹo mút trước mặt câu, đợi cậu đi khỏi thì tôi đều quay lại nhặt
nó lên cả đấy. Tính đến bây giờ thì số kẹo cậu tặng tôi đã chất đầy một
thùng rồi đó. Tôi không ăn vì tôi không thích kẹo. Nhưng tôi thích nhìn
thấy chúng vì ít ra, tôi biết trên đời này, ngoài ba tôi, vẫn còn có
thêm một người nữa quan tâm đến tôi và cho tôi biết thế nào là ngọt ngào
của tình đời. Cả tuần nay tôi phải nhập viện, nhưng nhớ cậu quá nên
chiều nay trốn mấy cô y tá để ra chơi với cậu đó. Nhưng thế rất vui, còn
hơn phải nằm một chỗ và chờ đợi tử thần đến đón. Cậu đúng là xấu thật.
Nhưng tôi không thích cậu nếu cậu đẹp đâu. Xấu cũng có cái hay. Vì tôi
thấy cái xấu của cậu đặc biệt. Bởi vậy đừng bao giờ tự tin về ngoại hình
của mình, hãy tự hào rằng, cậu như thế mà tôi – một boy đẹp trai lại
thích mới hay( cái này là sự thật nha, không phải tôi khoe khoang đâu !)
. Nhưng hãy quên tôi nhanh đi nhé, tốt nhất là sau khi đọc xong dòng
tin này thì hãy xóa tôi khỏi ký ức của cậu đi, chỉ để mình tôi nhớ cậu
mà thôi. Vậy nhé...Hãy cười lên đi nhé...Nói thật, từ khi ý thức được
bệnh tình của mình, tôi buồn nhưng cũng không muốn níu kéo, nhưng từ khi
gặp cậu, tự nhiên cảm giác muốn được sống cứ trỗi dậy, và tôi thấy
sợ...Nhưng cái gì đến rồi cũng phải đến. Từ hôm nay cậu sẽ không gặp tôi
nữa. Ba sẽ đưa tôi qua Mỹ làm phẫu thuật – ca phẫu thuật cuối cùng –
không biết sẽ là tạm biệt hay vĩnh biệt...Tôi sợ...Cậu quên tôi đi nhé !
Đừng khóc vì tôi nhé ! Tôi thích cậu cười mãi mà thôi...Chào nhỏ Khùng
của tôi ! Chào nỗi vương vấn lớn nhất của tôi trong cuộc đời này... »
.
Bàn phím máy tính đã ướt đẫm...
.
Tôi không biết mình đang làm gì nữa....
.
Đang khóc hay đang cười.... ?
.
Không biết....
.
Chỉ biết tôi đang đau lắm....
.
Hoàng tử của tôi...
.
Mối tình đầu của tôi....
.
Đã mãi mãi offline thật rồi....
.
« I_want_to_be_live »...sẽ không bao giờ gửi tin nhắn cho tôi nữa....Không bao giờ.....không bao giờ....
Về Đầu Trang Go down
http://www.pronc.tk
Sponsored content




HOÀNG TỬ ONLINE Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: HOÀNG TỬ ONLINE   HOÀNG TỬ ONLINE I_icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 

HOÀNG TỬ ONLINE

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 3 trangChuyển đến trang : 1, 2, 3  Next

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Nk :: Truyện :: Đang Xây Dựng-